Trong hầm rất tối, lại có một mùi kỳ dị. Bùi Kiệt không hình dung được, chỉ có thể nói đây là một loại mùi nước biển hỗn hợp cỏ xanh lên men.
Bên ngoài hầm văng vẳng có tiếng người qua điện thoại:"Cậu nói cậu muốn quay về với gia đình ư? Đừng đùa nữa, 63. Cậu nghĩ chúng tôi không hiểu bản chất thật của cậu sao?"
"Cậu vốn không hề tận hưởng hay trân trọng một gia đình, cậu chỉ tham lam, chỉ không cam lòng. Cậu biết rằng đối với rất nhiều con người, một gia đình hoàn hảo là biểu tượng của thành tựu, là nền tảng cho danh vọng xã hội. Cậu cần một gia đình cũng giống như lúc làm lính đánh thuê đi cướp bóc vàng bạc của cải, cậu chỉ cảm thấy rằng những gì người khác muốn cậu cũng phải có. Trong những năm chiến tranh loạn lạc, cậu khao khát tiền bạc; khi hòa bình, cậu lập gia đình.
Cậu muốn trở thành con người… Không, không chỉ là một con người, mà còn là một người trên cả con người…"
"Cậu nghĩ rằng chỉ cần có một gia đình hoàn hảo, người ta sẽ chấp nhận cậu là con người? Không chỉ là con người, mà còn là người được tôn sùng, là kẻ đứng trên tất cả? Cậu cho rằng chỉ như vậy mới có thể bù đắp cho lòng tham của mình ư…"
Giữa những loại mùi xộc vào mũi người, Bùi Kiệt nhìn thấy bốn vật thể trong hầm. Chúng bị treo cao trên móc sắt gắn vào trần nhà, mỗi cái đều có bàn tay dài và bàn chân dài rủ xuống.
Khi cuối cùng cũng nhìn rõ những thứ đó là gì, Bùi Kiệt ôm chặt lấy ngực mình.
Aaaaaaaaa!
"Nhưng tất cả những điều đó đều vô ích! Cậu đóng giả làm con người cũng không thể lấp đầy lòng tham của chính mình! Cậu không có giống loài, không thuộc về con người, dưới đáy biển cũng chẳng có đồng tộc! Không ai thật lòng chấp nhận cậu! Một khi chiến tranh nổ ra, cậu vẫn sẽ là phần tử bị bỏ lại!"
"Làm lính đánh thuê mới là số phận phù hợp nhất với cậu!"
"Tôi không hiểu anh đang nói gì." Lư Sâm đáp.
Bùi Kiệt lùi hai bước, vừa kinh hãi khiếp sợ vừa cảm thấy buồn cười—thì ra khi một người quá sợ hãi, họ thực sự có thể bật cười.
Vậy đây chính là bí mật của gia đình này sao? Người vợ muốn giết chồng, còn người chồng thì là một kẻ giết người hàng loạt!
Gã đắc ý, cảm thấy mình có lợi thế đàm phán với Lư Sâm!
Đúng lúc này, một tia sáng xuyên qua trần hầm. Bùi Kiệt chớp mắt, và ngay khoảnh khắc đó gã nhìn rõ khuôn mặt của những xác chết kia.
"Cậu vẫn còn giận sao? Giận vì lão già đã ký thỏa thuận với quân phiệt sau lưng cậu ư? Khi chiến tranh bùng nổ, họ từng hứa sau này sẽ phong cậu thành anh hùng, thế là cậu dốc hết mạng sống, chấp nhận làm quân tốt thí. Cậu lang bạt bao năm, cuối cùng cũng tin rằng họ thực sự coi cậu là người một nhà, rằng cậu sẽ có chỗ đứng trong lịch sử. Nhưng khi chiến tranh kết thúc, họ lên làm tổng thống rồi xóa sạch toàn bộ trận chiến và quá khứ của cậu.
Vì chính họ cũng biết rằng mình đã lừa cậu—đó vốn chỉ là một cuộc chiến phi nghĩa."
"Cậu thấy mình bị lừa gạt, họ giả vờ xem cậu là người nhà nhưng kết quả cậu vẫn chẳng là gì cả."
"Người anh em của tôi, điều này vẫn không thể chứng minh quá nhiều với cậu hay sao? Cậu thất bại trong thế giới chiến tranh, thế là lại lao vào xã hội văn minh, cố chứng tỏ với lão già rằng mình có thể trở thành một con người ưu tú hơn ư? Vì vậy mà cậu cứ diễn trò gia đình hoàn hảo này sao?"
Giọng nói trong điện thoại chợt đổi tông, thay đổi hướng dẫn từng bước lấy lòng:"Thật ra tôi biết tại sao cậu làm thế. Họ đã kể cho tôi rồi, trước khi giết lão già cậu đã bắt cóc gia đình ông ta—những người mà ông ta từng tự hào khoe khoang và kiểm soát. Cậu đã dùng mạng sống để ép họ phản bội lão già, và đúng như cậu mong muốn, họ đã làm vậy. Ngay trước mắt lão già, cậu g**t ch*t cả họ lẫn ông ta."
"Cậu muốn một gia đình hoàn hảo để chứng minh rằng cậu mạnh hơn lão già, giỏi hơn người mà cậu từng coi là sư phụ và bạn bè…"
"Nhưng cậu không thể dùng một thứ vốn không tồn tại trong xã hội loài người để chứng minh mình đúng. Sớm muộn gì cậu cũng nhận ra rằng, so với việc sở hữu lâu dài, việc chiếm đoạt trong chốc lát mới đem lại thỏa mãn hơn. Mười năm nữa, cậu sẽ nhận ra vợ mình chỉ là một kẻ hời hợt, nông cạn, đầy khuyết điểm. Nhưng nếu cậu tiếp tục cướp bóc, mỗi lần cướp được kho báu, chúng đều mới tinh, sáng loáng..."
"Bên kia cậu có tiếng động gì vậy?"
A a a a a a!!
Bùi Kiệt nước mắt nước mũi tùm lum run rẩy bò lên cầu thang hầm, gã sai rồi! Gã thật sự đã sai rồi!
Ngay từ đầu gã không nên lên chiếc xe đó! Nếu không lên xe thì gã đã chẳng bị đưa đến trấn Tuyết Sơn này… Gia đình này, tất cả đều là quái vật!
Người vợ giết chồng, người chồng thì giấu xác bản thân trong hầm.
Hơn nữa, còn đến bốn cái xác!!
Mình sai rồi, mình sai rồi, không nên đến đây, không nên quấy rầy cuộc sống yên bình của họ…
Một tia sáng xuyên qua rọi lên khuôn mặt đẫm nước mắt của Bùi Kiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!