Chương 31: Trốn Đi

Khoảnh khắc đứa trẻ ngã vào người mình, Bạch Duy đã lập tức hối hận.

Nước mũi! Bụi bẩn! Còn cả tiếng khóc lóc giãy giụa và nước mắt!

Việc đưa tay đỡ lấy đứa trẻ này chắc chắn là quyết định sai lầm nhất trong ngày hôm nay... Sai lầm không kém gì việc cậu từng dùng nắp đàn piano để giết Lư Sâm.

Bạch Duy nhăn mặt ôm chặt bàn tay bị đau, được Lư Sâm đỡ dậy. Trước mặt cậu là hai đứa trẻ và một người mẹ đang gào khóc thảm thiết, âm thanh như muốn nổ tung trong đầu cậu.

"Ôi trời! Tay anh kìa!" Một y tá kêu lên.

Người bị đẩy vào phòng cấp cứu không còn là Lư Sâm nữa, mà đã đổi thành Bạch Duy. Bác sĩ nhìn thấy cậu thì cũng vô cùng kinh ngạc: "Chẳng phải người bị đàn piano rơi trúng cổ lúc nãy là chồng cậu sao? Sao bây giờ cổ tay cậu cũng bị trật khớp vậy?"

Bạch Duy: … Nếu có thể, tôi cũng rất muốn biết nguyên nhân.

"Cổ tay bị trật khớp, xương tuy không gãy nhưng dây chằng đã đứt. Phải làm một tiểu phẫu, sau đó nghỉ ngơi hai tuần, tránh vận động mạnh." Bác sĩ kiểm tra xong, dặn dò Bạch Duy.

Bạch Duy rơm rớm nước mắt, cuối cùng cậu cũng nhận được một tin tốt trong ngày hôm nay.

……

"Quần áo thay, máy tính của em, sạc điện thoại… Anh nhớ hết chưa?"

Bạch Duy ngồi trên giường bệnh, dặn dò Lư Sâm. Nghĩ đến việc đối phương là một con quái vật, cậu lại càng kiên nhẫn:"Nhớ mang theo quần áo để thay đổi."

Cậu cũng không dám quá dựa dẫm vào quái vật Lư Sâm, nhưng không còn cách nào khác, giờ cậu bị thương, chỉ có thể trông cậy vào hắn đi lấy đồ giúp mình.

Lư Sâm chuẩn bị rời đi, chiếc áo khoác bẩn thỉu trên người cậu bị thay ra, thay vào đó là bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ, trong căn phòng bệnh đơn tràn ngập mùi thuốc sát trùng.

Bạch Duy nằm trên chiếc giường trong phòng đơn mà cậu phải bỏ tiền ra đổi, nhìn chằm chằm vào bức tường trắng tinh không chút tì vết, cảm thấy cuộc sống chưa bao giờ tốt đẹp đến thế.

Lư Sâm ghi lại tất cả những món đồ cần mang về vào cuốn sổ nhỏ mà không nói lời nào. Bạch Duy cảm thấy hôm nay hắn im lặng một cách bất thường, ngay cả khi hai mẹ con lúc nãy đến xin lỗi và cảm ơn, hắn cũng chẳng nói một câu.

"Nếu không có vợ anh giữ đứa trẻ lại, chắc chắn nó đã ngã xuống và mất mạng rồi."

Y tá vừa vào thay thuốc vừa nói với Lư Sâm:"Trước đây tôi nghe theo những tin đồn trong trấn, cứ nghĩ cả nhà các anh đều lạnh lùng, không thích giao du với ai. Nhưng bây giờ xem ra toàn là lời bịa đặt! Tôi sẽ kể với mọi người, rằng hai anh thật sự là những người rất tốt."

"Cảm ơn."

Bạch Duy nằm trên giường bệnh, mỉm cười đáp lại:"Chỉ là việc nên làm thôi."

Cậu thực sự nghĩ vậy, nhưng được y tá khen ngợi như thế lại là một niềm vui bất ngờ.

"Chỉ là tôi mong em ấy đừng làm tốt như vậy."

Lư Sâm bỗng nhiên lên tiếng.

Bạch Duy sững người, dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn. Điều này khiến cậu nhớ lại biểu cảm của Lư Sâm khi nhìn hai mẹ con ban nãy – rõ ràng là đang cố kiềm chế sự khó chịu và chán ghét.

Có lẽ hai mẹ con kia cũng nhận ra điều đó nên lúc rời đi cũng rất khúm núm.

Đợi y tá đi khỏi, Bạch Duy buột miệng nói:

"Thái độ của anh khi nãy với bọn họ thật bất lịch sự…"

"Bất lịch sự sao?"

Lư Sâm quay đầu nhìn cậu, đây là lần đầu tiên Bạch Duy thấy trên gương mặt hắn hiện lên vẻ âm u và phẫn nộ đến vậy.

Từ trước đến nay, những gì Bạch Duy nhìn thấy ở hắn chỉ có sự ôn hòa, vui vẻ, những nụ cười… hoặc là nét hoang mang và ngơ ngác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!