Chương 30: Vô cùng thảm hại

"Tách."

Đôi tai nhạy bén của Bạch Duy khẽ giật.

Có người dừng lại trước cửa nhà vệ sinh. Nhưng người đó không đẩy cửa vào, cũng không lên tiếng mà như đang suy nghĩ điều gì đó... Ban đầu Bạch Duy tưởng người kia đang dựa vào cửa nhà vệ sinh chơi điện thoại (nhưng rốt cuộc ai lại làm thế chứ? Bẩn chết đi được). Nhưng chẳng mấy chốc mà lông tơ của cậu dựng đứng lên.

Chiếc điện thoại vốn đang phát ra tiếng ồn ào bỗng im bặt.

Cùng lúc màn hình điện thoại tối đen, trái tim Bạch Duy cũng trùng xuống. Cậu đứng trong nhà vệ sinh, xung quanh bị bao phủ bởi những viên gạch men trắng toát, còn Lư Sâm thì đứng ngay bên ngoài lối ra duy nhất của nhà vệ sinh. Giữa họ chỉ có một cánh cửa mỏng manh ngăn cách.

Cánh cửa quá mỏng, đến mức Bạch Duy không chút nghi ngờ rằng Lư Sâm có thể nghe thấy cả nhịp thở căng thẳng của cậu. Nhưng điều đáng sợ là... cậu lại không nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ phía Lư Sâm.

Bạch Duy ghé sát vào cánh cửa cố gắng lắng nghe, không có gì cả.

Nhưng Bạch Duy biết rõ—chồng quái vật của cậu đang ở ngay ngoài kia.

Cậu cẩn thận lùi lại khỏi cánh cửa, sau đó bất giác giật bắn mình như một con mèo bị dọa bởi quả dưa chuột. Cửa sổ nhà vệ sinh bị đóng chặt bởi song sắt, trong buồng vệ sinh cuối cùng ngoài dụng cụ dọn dẹp của nhân viên lao công ra thì chẳng còn gì cả.

Bạch Duy hoảng loạn một hồi, trong khi đó người trong buồng vệ sinh áp chót đã xong việc, đi ra rửa tay rồi nhìn cậu với vẻ kỳ lạ.

"Cậu làm sao thế?" Người nọ hỏi.

Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.

Người lạ càng thêm khó hiểu, anh ta nhìn quanh nhà vệ sinh vắng tanh, lại nhìn sang Bạch Duy, bởi chẳng có ai xếp hàng ở nhà vệ sinh nên anh ta chỉ có thể đưa ra kết luận: "Bạn gái cậu đợi ngoài kia chờ cậu à?"

Không phải bạn gái! Là một con quái vật không chết được, âm hồn bất tán, đã từng làm chuyện đó với cậu, còn có thể thao túng nhận thức của tất cả mọi người!

Nhưng đối diện người lạ và sự hiện diện của Lư Sâm bên ngoài, Bạch Duy chỉ có thể gượng cười: "Không, là… bạn thôi."

Người lạ gật gù: "Ồ, vậy cậu ra đi, đừng để người ta đợi sốt ruột."

Nói xong, anh ta vẩy vẩy nước trên tay rồi mở cửa nhà vệ sinh. Và ngay giây tiếp theo, anh ta hét lên một tiếng thất thanh.

"Đệch! Đệch!"

"Đệch! Anh đứng thẳng đơ sau cửa làm gì thế hả? Muốn hù chết người à? Có bị điên không đấy?"

Lư Sâm đứng ngay sau cánh cửa, dáng vẻ cứng đờ như một tấm quan tài. Đôi mắt hắn cũng trừng trừng nhìn thẳng vào cánh cửa, y như một mô hình người trong truyện kinh dị. Người lạ hoảng sợ hét lên như heo bị chọc tiết, ôm ngực định chửi thêm thì bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lư Sâm:"Vợ à."

???

"Vợ…?" Người lạ ngập ngừng.

"Chồng." Một giọng nói khác khe khẽ cất lên ngay sau lưng anh ta.

Người lạ quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Duy đang đứng ngay sau mình, mặt không chút biểu cảm, dáng vẻ thẳng đơ như thể chuẩn bị đi cúng mộ.

"Đệch!"

"Đây là cái gì vậy trời? Hai người các người có vấn đề à? Lúc thì vợ chồng, lúc thì bạn bè? Điên hết rồi chắc?!"

Người lạ hét lên, vừa lăn vừa bò chạy mất.

Mọi ánh mắt trong nhà vệ sinh lập tức dồn về phía này. Lư Sâm nhìn theo bóng dáng người kia, trầm ngâm: "Tại sao anh ta lại nói chúng ta bị điên? Chúng ta làm gì sai à?"

"Không có gì sai cả." Bạch Duy nhìn hắn, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

Dù không thấy được vẻ mặt mình, nhưng Bạch Duy chắc chắn rằng nụ cười của cậu còn khó coi hơn cả khóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!