"Được rồi, không vấn đề gì... Đây là tất cả danh sách kiểm tra, em đã ghi vị trí các phòng kiểm tra trên tờ giấy này. Anh cứ theo thứ tự này mà làm từng cái một." Bạch Duy đưa tờ giấy bằng tay trái cho Lư Sâm, trong khi tay phải giấu sau lưng. Cậu nói với Lư Sâm: "Anh có nghe em nói không?"
"Ồ, được, không sao đâu, anh đi ngay đây." Lư Sâm đáp.
Dù giọng nói không khác gì thường ngày, nhưng rõ ràng tâm trí hắn đang để ở nơi khác. Hắn cầm danh sách kiểm tra, nhanh chóng rời đi, nhưng dáng đi lơ đãng như thể đầu óc đang lang thang ở một hành lang bệnh viện khác, không phải trong bệnh viện nhỏ của thị trấn này.
Bạch Duy cẩn thận chú ý tới cảm xúc bất thường của Lư Sâm nhiều hơn hắn tưởng, cậu cho rằng đó là nhờ khả năng quan sát xuất sắc của mình.
Lư Sâm bị làm sao vậy? Có phải hắn phát hiện ra mình đang tính giết hắn không? Đèn đỏ cảnh báo không ngừng nhấp nháy trong lòng Bạch Duy, cậu lớn tiếng gọi theo bóng lưng của Lư Sâm: "Chồng ơi, kiểm tra xong thì về sớm nhé!"
Lư Sâm chỉ đáp lại một tiếng "Ừm".
Bạch Duy đứng tại chỗ, sắc mặt tối sầm, một cảm giác lo sợ len lỏi siết chặt tim cậu.
Hành lang trống không, những băng ghế cũng không một bóng người. Cuối cùng, nơi này chỉ còn lại một người trắng bóc là cậu, cậu thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống uống một ngụm nước.
Bàn tay phải mở nắp chai của cậu chi chít vết xước do móng tay bấm vào, những dấu vết rõ ràng.
Nếu ông nội ở đây, chắc chắn ông sẽ sai quản gia mắng cậu vì thói quen xấu này mỗi khi căng thẳng, Bạch Duy nghĩ.
May mà giờ cậu đã kết hôn rồi, không còn phải sống trong gia đình ngày xưa ấy nữa. Điều duy nhất cậu phải lo lắng hiện tại chính là những vấn đề trong gia đình mới của mình—
Lư Sâm kiểm tra sức khỏe, lẽ nào không có gì bất thường?
"... Hửm?"
Bạch Duy đột nhiên phát hiện tập hồ sơ mà mình lấy ra trong lúc vội vàng dường như dày hơn cậu nghĩ. Cậu mở nó ra kiểm tra rồi phát hiện một chồng tài liệu cũ kỹ bên trong, cậu hơi giật mình, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch.
Cậu hoảng hốt lật qua tất cả các tài liệu, nhận ra chúng đã được sắp xếp lại theo thứ tự. Đúng khoảnh khắc đó, hơi thở của Bạch Duy trở nên rối loạn. Đầu cậu quay cuồng, ngón tay vô thức co giật và hàm răng nghiến chặt.
—Xong rồi, tất cả đã xong rồi. Cậu nghĩ.
Những quá khứ đen tối, những điểm yếu mà cậu không muốn ai biết đã bị Lư Sâm phát hiện.....
"Cậu đưa đồ cho nó xong có chạm vào tay nó không?"
"Sao vậy? Nhìn vẻ mặt của các cậu kìa..."
"Cậu không biết à? Bên ngoài đồn rầm cả lên rồi. Cái thằng bé đó sau khi mẹ chết đã sống cùng xác bà ấy suốt nửa tháng. Giữa mùa hè ở Hắc Cảng đấy... Xác đã bốc mùi hơn một tuần, hàng xóm báo cảnh sát, cảnh sát tới hai lần rồi mà nó vẫn bảo không sao cả. Nó vẫn đi mua đồ, nấu cơm, ăn uống, ngủ nghỉ như chẳng có gì xảy ra."
"Thật kinh khủng, như một quái thai vậy. Nhỏ tuổi thế mà đã biết nói dối."
"Đấy là còn chuyện nhẹ đấy, nó còn lau rửa xác mẹ mình mỗi ngày, cậu có biết không, bằng chính đôi tay đó..."
"Tôi cảm thấy tay nó có mùi lạ, các cậu cũng ngửi thấy đúng không? Nghe nói mùi xác chết thấm vào tận xương."
"Ghê quá! Đừng kể nữa!"
Sau đó là tiếng nước chảy ào ào và tiếng rửa tay, Bạch Duy ngồi trong căn phòng nhỏ, tay cầm chiếc bánh mì chưa kịp bóc ra.
Thực ra người đó không hề chạm vào tay cậu, rõ ràng tay cậu không có mùi gì.
Nhưng cho dù có mùi…
Cậu mở bàn tay nhợt nhạt của mình ra, căng ngón tay ra như một con nhện méo mó, ngửi hơi thở trong kẽ ngón tay. Cậu hung tợn như là con thú hoang nhỏ đang vồ mồi.
Nhưng dù có mùi, dù mùi đó đã ngấm vào tận xương, thì đó chẳng phải là mùi của mẹ cậu sao? Trong mắt họ xác mẹ cậu là ghê tởm, mùi xác chết khiến họ kinh sợ. Nhưng đó là mùi của mẹ cậu, lẽ nào mẹ cậu cũng ghê tởm sao?
Căn phòng nhỏ mà cậu từng sống cùng mẹ, nơi có tiếng chuông gió và tiếng quạt quay lách cách cũng là một nơi bẩn thỉu sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!