Một xấp bệnh án cũ kỹ.
Hồ sơ của chính hắn từ rất lâu trước đây… Nhưng tại sao lại có cả bệnh án của Bạch Duy?
Ngày tháng trên hồ sơ ghi cách đây mười năm.
Rõ ràng là Bạch Duy vội vã tới mức mang lẫn hồ sơ của Lư Sâm với bệnh án của chính mình, rồi tiện tay bỏ tất cả vào một chiếc túi cũ mà không nhận ra.
Họ đang ở bệnh viện duy nhất trong thị trấn Tuyết Sơn, việc đóng viện phí cần thời gian, và theo sự dặn dò kỹ lưỡng của Bạch Duy, các y tá đã sắp xếp cho Lư Sâm một phòng đặc biệt để nghỉ ngơi và theo dõi.
"Trình độ học vấn cao, nhan sắc xinh đẹp, dáng người chuẩn, lại còn yêu anh đến thế, nửa đêm đưa anh đến bệnh viện, bỏ bao nhiêu tiền để kiểm tra cho anh... Anh đúng là quá may mắn khi có được một người vợ hoàn hảo như vậy." Người lao công vừa lau sàn vừa nói với hắn.
Lư Sâm lặng lẽ sắp xếp lại những hồ sơ bệnh án lộn xộn, đặt chúng theo thứ tự thời gian. Đúng vậy, Bạch Duy thực sự rất hoàn hảo. Cậu chính là người mà hắn đã chọn ngay từ cái nhìn đầu tiên, giữa muôn vàn sự lựa chọn. Cầm trên tay những bệnh án thuộc về mình, hắn bỗng nhớ về lần đầu gặp gỡ Bạch Duy ở Bắc Đô, ký ức ấy làm hắn tạm quên đi những điều dị thường xảy ra đêm nay.
Giả vờ sống với cái tên "Lư Sâm" ở Bắc Đô chưa bao giờ là dễ dàng, it ai biết khi vừa đặt chân vào thế giới loài người, hắn đã cập bến ở một cảng biển. Vùng đất ấy chìm trong chiến tranh suốt hơn ba mươi năm. Trong thế giới đó không có "sống", chỉ có "sinh tồn"; không có "văn minh", chỉ có "bạo tàn".
Tại nơi ấy, đôi mắt đầu tiên hắn mở ra để quan sát thế giới là đôi mắt của một đứa trẻ loài người. Lý do hắn chọn mô phỏng hình dạng của đứa trẻ này rất đơn giản: Hắn thấy dù giữa đống đổ nát, đứa trẻ ấy vẫn được cha mẹ ôm chặt vào lòng.
Khoảnh khắc đó, cảm xúc đầu tiên cháy bỏng trong lòng hắn chính là "đói khát".
Lúc ấy, Lư Sâm chưa hiểu bản thân có ý nghĩa gì với thế giới này, hay thế giới này có ý nghĩa gì với hắn. Nhưng hắn đã học được bài học đầu tiên là nghèo đói, vì đói khát nên mê man, dẫn đến khao khát được sở hữu. Hắn nhìn thấy đứa trẻ loài người được cha mẹ ôm ấp, và hắn cũng nghĩ mình cần điều đó.
Nhưng hắn đã bị đôi vợ chồng đó xua đuổi bằng những tiếng thét kinh hoàng. Những mảnh bát vỡ để lại vết thương nơi trán hắn. Họ ôm chặt đứa trẻ giống hệt hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy sợ hãi và phẫn nộ. Khoảnh khắc đó, một cảm giác thiêu đốt khác lấp đầy lồng ngực hắn. Mãi sau này, hắn mới hiểu đó là "tham lam" và "đố kỵ".
Có lẽ, còn có cả nỗi sợ khi bị xem như quái vật và bị đánh đập không thương tiếc.
Nhưng đôi cha mẹ tưởng như bất khả xâm phạm ấy đã bị một quả tên lửa biến thành tro bụi chỉ trong chớp mắt. Và cùng lúc đó, hình dạng đầu tiên của Lư Sâm cũng tan biến trong ngọn lửa dữ dội. Khi ấy hắn trải rộng trên chiến trường, nhìn ánh hoàng hôn đỏ như máu, và cảm giác thiêu đốt trong lòng bỗng dưng lặng đi.
Thay vào đó, một cảm xúc mới xuất hiện trong hắn: hoang tàn.
Trên thế giới này, có những thứ còn nghiêm nghị và không thể xâm phạm hơn cả đôi cha mẹ kia. Những rào cản vô hình ngăn một kẻ quái dị như hắn cũng có thể bị sức mạnh của bom đạn phá hủy hoàn toàn.
Lư Sâm lang thang trên hoang mạc mênh mông suốt một thời gian dài, hết lần này đến lần khác định hình lại cơ thể mình. Khi bước ra khỏi vùng hoang mạc ấy, hắn đã mang hình dáng của một người đàn ông trưởng thành. Trên hành trình hoang vu ấy hắn học được cách sử dụng những vũ khí và sức mạnh đã nổ tung đôi cha mẹ kia.
Hắn cũng học được cách con người thường dùng để chống lại đói khát và tham lam: cướp đoạt.
Hắn trở thành một tên lính đánh thuê, gia nhập một đoàn lính đánh thuê. Đôi khi họ chọn một thành phố làm căn cứ, nhưng nơi đó chẳng bao giờ có sự hoàn hảo, chỉ có những mảnh vỡ. Người ta nói rằng thành phố từng có một thư viện đẹp đẽ, một quán cà phê tinh tế, và một căn nhà nhỏ phía sau khu vườn, nơi đôi vợ chồng hạnh phúc sinh sống... Nhưng những gì hắn thấy chỉ là đống đổ nát, những bức tường cháy sém, loang lổ vết đạn và một bãi nước tiểu của các băng cướp khác.
"Bức tường này sẽ nhớ đến chúng ta, cả thành phố này cũng thế." Hắn nghe những kẻ bạo loạn cười khanh khách: "Nhìn đi! Đây là bức tường tình nhân mấy trăm năm tuổi! Đạn của tao sẽ sống mãi trên đó!"
"Chúng ta sẽ để lại dấu ấn trên thế giới này!"
Lư Sâm theo bước đoàn lính đánh thuê di cư khắp nơi, nhìn thấy những dấu vết đổ nát lặp đi lặp lại. Thậm chí, cả những tập thơ cũng chỉ là mảnh vụn. Có lần hắn bắt gặp trên một bức tường có dòng chữ được cho là của một nhà thơ trước khi tự sát:
"Vạn vật tựa cát bụi, chỉ có chiến tranh trường tồn."
Lư Sâm đã đi qua những dấu tích và đổ nát không biết bao nhiêu lần. Nhưng cuối cùng thì tất cả chúng đều biến mất – ngay cả tên của đoàn lính đánh thuê cũng bị xóa khỏi những hợp đồng đáng lẽ họ phải được ghi vào. Bọn họ trở thành đứa con bị bỏ rơi giữa cuộc hỗn chiến, và Lư Sâm, dù tách ra hoạt động một mình cũng bị đồng đội cũ phản bội.
Thật đáng tiếc, hắn vốn tưởng rằng ông cụ cười híp mắt kia có thể là bạn của hắn.
"Mày mãi mãi là một con quái vật không nhà, thế giới này không có chỗ cho mày. Mọi thứ mày có rồi sẽ rời bỏ mày." Người thủ lĩnh già gào thét trong cơn hấp hối.
Lư Sâm nhớ mình đã giết sạch gia đình ông ta, rồi lao vào làn mưa đạn của những vệ sĩ, nhảy xuống biển bơi hàng nghìn dặm. Hắn nghĩ lời nguyền của ông ta thật kỳ lạ, làm sao một kẻ như hắn có thể thấy "nhà" quan trọng, hay sợ hãi khi mọi thứ rời bỏ hắn? Một kẻ lính đánh thuê như hắn có thể cướp đoạt bất cứ thứ gì hắn muốn. Nếu hắn không làm thế, chỉ có thể là vì hắn chưa đủ đói.
Nhưng ông cụ đó nói đúng, đã đến lúc hắn nên nghỉ ngơi một thời gian, đến một nơi bình yên để sống, tìm cho mình một vị trí hợp pháp.
Mang tâm trạng như vậy, Lư Sâm đặt chân đến Bắc Đô. Khi tới nơi, hắn bị mê hoặc bởi sự hoàn hảo và toàn vẹn của thành phố này. Thư viện ở đây có đầy đủ những chóp nhọn, quán cà phê sạch sẽ ngăn nắp, nhà hát không hề có dấu vết của bom đạn. Gần như ngay lập tức, hắn muốn sở hữu một vị trí trong thành phố này – không chỉ là một căn nhà, mà còn là một vị trí trong xã hội.
Hắn đói khát đến mức tuyệt vọng, nhưng đối với một người ngoài như hắn, điều đó không hề dễ dàng, và ngôi nhà của "Lư Sâm" cũng chỉ là một vỏ bọc trống rỗng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!