Bạch Duy tựa vào tường, không ngừng khóc nức nở. Dù trong lòng Lư Sâm có bao nhiêu nghi ngờ hay băn khoăn, cũng đều tan biến trước vẻ mặt hiện tại của Bạch Duy.
Họ vội vã rời khỏi giường, Bạch Duy chỉ mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình màu đỏ thẫm. Cổ áo bằng lụa mở rộng lộ ra xương quai xanh trắng ngần… Lư Sâm vẫn nhớ rõ cảm giác khi chạm vào chúng, cũng như độ cong khi chúng hơi nhô lên lúc Bạch Duy căng thẳng.
Từ sau tai nạn xe hơi, Bạch Duy không còn muốn làm chuyện đó với hắn nữa. Hôm nay nhân vụ tai nạn với cây nỏ, chính là cơ hội tốt để hai người làm lại... May mà hắn đã trượt từ tay vịn cầu thang lên đây để tránh làm bẩn bậc thềm ẩm ướt, nếu không thì làm sao tối nay hắn có lộc ăn thế này.
"Em yêu, dọn dẹp xong mọi thứ chúng ta lên giường nhé." Lư Sâm nói. Mặc dù cây nỏ là một vũ khí k*ch th*ch sự hoài nghi trong lòng hắn, nhưng nghĩ đến việc Bạch Duy chỉ là một nhà văn ít ra ngoài, làm sao cậu biết được vũ khí là gì, chắc chỉ coi đó như món đồ trang trí thôi.
Hắn dễ dàng rút mũi tên ra khỏi bức tranh, nhưng trên đầu mũi tên lại có dấu vết của máu:"Ôi trời ơi… Em mau lại đây nhìn này…"
"Sao thế, chồng yêu?"
Tiếng gọi "chồng yêu" của Bạch Duy hoàn toàn cam tâm tình nguyện, đôi mắt ầng ậc nước tựa như đang cố gắng làm dịu tình hình. Cậu tiến lại gần bên Lư Sâm, cùng hắn nhìn vào bức tranh.
"Có phải có một người bên trong bức tranh khi chúng ta mang nó từ cửa hàng đồ cổ về không?"
Nữ quỷ mặc đồ đỏ trong tranh đã bị mũi tên xé nát thành từng mảnh, đương nhiên Lư Sâm cho rằng máu trên mũi tên là của nữ quỷ. Bạch Duy trợn tròn mắt sau đó đau lòng nói:"Bức tranh của em! Thật là đáng tiếc!"
Không ngờ bức tranh của mình lại hữu dụng đến thế, không ngờ thực sự có ma, bức tranh này vốn dĩ có thể khắc chết chồng cậu, mũi tên này vốn dĩ có thể bắn chết chồng cậu.
Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này…
"Ôi không, ý em là, trời ạ chồng yêu… Trong bức tranh này lại có một nữ quỷ mặc đồ đỏ, suýt chút nữa anh bị bức tranh này hại chết rồi... Không, làm sao trong tranh lại có nữ quỷ được chứ? Thật sự đáng sợ quá..."
Khi Lư Sâm nhìn qua, Bạch Duy vội vàng chữa cháy.
Thực tế, lúc này trong mắt Lư Sâm chỉ có cổ và đôi chân dài của Bạch Duy. Nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của cậu, hắn l**m môi—trong đầu lại hiện lên hình ảnh Bạch Duy đảo trắng mắt không thể kiểm soát cơn co giật, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Bạch Duy luôn cố nén âm thanh, chỉ khi ấy cậu mới không kìm được mà phát ra những tiếng r*n r* đầy mê hoặc, những âm thanh cậu tuyệt đối không để lộ trong ban ngày.
Cây nỏ bị trục trặc, đúng là một điều may mắn!
"Cưng à, đừng sợ, nữ quỷ chết rồi, đó là máu của cô ta. May mà cây nỏ của em bị hỏng." Lư Sâm ôm lấy Bạch Duy, tay xoa vai cậu một cách đầy ẩn ý. "Không có em ở đây, làm sao nhà này được an toàn chứ?"
Lư Sâm không đặt nặng chuyện này, điều đó khiến Bạch Duy yên tâm đôi chút. Trong lòng cậu trách bản thân đã hành động bất cẩn—dùng nỏ quả thật quá dễ bị lộ. Nó có thể qua mắt được Lư Sâm, nhưng không chắc qua được mắt cảnh sát.
Tất cả là tại mười ngày ở Hắc Cảng, là tại vụ tai nạn trên xe khiến đầu óc cậu đầy máu nóng, lý trí rối loạn, chỉ còn nghĩ đến việc Lư Sâm nhất định phải chết. Vì điều đó mà cậu thậm chí không ngần ngại ra tay.
Cậu phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, kể cả khi vừa bị giam trên giường mấy ngày liền… Nhưng đúng lúc này, cậu cảm nhận được Lư Sâm đang chạm vào đùi mình.
Thảm kịch thứ ba đã xảy ra sau khi không thể g**t ch*t ông chồng và mất đi bức tranh. Cậu quay lại, thấy một đôi mắt xanh biếc nhìn cậu chằm chằm không chớp.
"Chồng…"
Một tiếng "chồng" vốn dùng để làm người ta mất cảnh giác, giờ lại phản tác dụng. Lư Sâm nhéo đùi của cậu:"Cưng à, đã một ngày rồi chúng ta chưa làm…"
"Nhưng mà..."
"Cưng à, vết trên cổ em cũng nhạt rồi." Lư Sâm cắn lấy cổ áo cậu, thì thầm:"Để anh xem đùi em thế nào…"
Kể từ sau chiếc xe tải ấy, phòng đàn trên tầng một đã trở thành cơn ác mộng của Bạch Duy. Trong lúc lăn lộn, hai người họ đi vào phòng đàn. Bạch Duy bị ép chặt lên cây đàn piano, mười ngón tay của cậu chà xát trên phím đàn trắng tinh, tạo nên một bản nhạc êm tai.
Cùng lúc đó, Bùi Kiệt lăn lộn giãy dụa trong tầng hầm ngầm.
Có độc! Rượu có độc!
Gã lao vào nhà vệ sinh, cố gắng móc họng nôn thốc nôn tháo.
Rốt cuộc là dạng người như thế nào mà trong tầng hầm cũng trang bị vòi nước với bồn cầu thế này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!