Chương 26: Bảo Vệ Gia Đình

"Anh yêu, anh có thích chiếc đồng hồ tự động này không?"

"Anh yêu, anh có muốn đặt chú mèo sứ này ở đầu giường không?"

"Anh yêu, bức tranh này dễ thương quá, anh nghĩ sao..."

"Vậy mà sao bức tranh bên cạnh này lại rẻ thế nhỉ?" Bạch Duy nói.

Trong phòng tranh, hầu hết các bức tranh đều có giá trên một nghìn nhân dân tệ, chỉ có duy nhất bức tranh nằm ở góc kia là được dán giá "500" một cách lẻ loi. Trong lúc chờ chủ tiệm trả lời, Bạch Duy cúi xuống quan sát.

Bức tranh là cảnh một ngôi nhà trong cơn mưa với những đám mây cuộn trào, những đóa hồng đen và những viên gạch ngói được vẽ rất chân thực…nét cọ trông chẳng khác gì so với những bức tranh khác.

"À, à, bức tranh này... Chúng tôi mua lại từ một người chủ cũ đang rất cần tiền, vì vậy..." người chủ tiệm đứng phía sau Bạch Duy trả lời lấp lửng.

Đúng lúc đó, Lư Sâm cường tráng bước qua những món đồ khác, âm thầm đứng bên cạnh người chủ tiệm.

"Xin hãy nói thật với vợ tôi." Đôi mắt Lư Sâm ánh lên sắc xanh nhàn nhạt.

"Sự thật là, bức tranh này được họa sĩ vẽ trước khi ông ấy qua đời. Sau khi hoàn thành bức tranh, ông ấy đã bắn chết vợ con mình rồi tự sát. Kể từ đó, những người mua bức tranh này đều lần lượt gặp chuyện lạ. Có người nửa đêm nhìn thấy hình bóng một người phụ nữ mặc áo dính máu trong bức tranh. Thậm chí, những người đàn ông trong những gia đình đó còn mắc bệnh hiểm nghèo..." Người chủ tiệm không kiềm chế được miệng mình, ông không hiểu tại sao mình lại thốt ra những lời này.

Hỏng rồi! Khó khăn lắm mới gặp được người có hứng thú với bức tranh, vậy mà hôm nay lại không thể bán nó! Ông tuyệt vọng nghĩ.

Nhưng rồi ông nghe thấy Bạch Duy nói:

"Thật sao? Phía sau bức tranh này lại có câu chuyện thú vị đến vậy. Anh yêu, em muốn mua bức tranh này."

... Hả?

Lư Sâm có hơi không đồng ý, nhưng lý do hắn đưa ra lại khiến người chủ tiệm khó hiểu:"Em yêu, bức tranh này rẻ thế này, mua nó chẳng phải là hạ thấp em sao? Em định tiết kiệm tiền cho anh à? Hay là chúng ta mua bức đắt nhất đi."

"Không đâu chồng, em chỉ thích bức tranh này thôi." Bạch Duy dùng khăn tay lau khung tranh, trông có vẻ rất hài lòng. "Anh nhìn xem, ngôi nhà nhỏ trong bức tranh này đẹp biết bao!"

... Người chủ tiệm cuối cùng cũng bán được bức tranh, thậm chí ông cũng không hiểu vì sao nó lại có thể được bán đi.

Bạch Duy quẹt thẻ, sau đó để nhân viên chuyển bức tranh lên xe của mình. Dựa vào quầy hỏi người chủ tiệm:"Lần đầu tiên tôi biết trong tiệm đồ cổ lại có những món đồ mang đậm dấu ấn lịch sử như thế này, ông còn món nào đặc biệt nữa không?"

"Hả?"

"Tranh vẽ, thập tự giá lật ngược, gương, mặt nạ trang trí, đầu lâu động vật... Em yêu, lần đầu tiên anh biết, em là người đam mê văn hóa dân gian đấy." Lư Sâm nói.

"Chồng à, anh không thấy mấy thứ này có một luồng khí rất đặc biệt sao?" Bạch Duy cười dịu dàng nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến: Khắc chết anh, khắc chết anh.

Cậu nâng niu đặt cần câu và món đồ nào đó vào cốp xe, cảm thấy chắc chắn chúng sẽ có tác dụng lớn. Lư Sâm đứng bên cạnh xe, thực tế chẳng mấy quan tâm đến mấy món đồ lặt vặt của con người. Những kho báu vàng bạc cất trong kho của hắn nhiều hơn mấy món ở con phố đồ cổ này gấp bội.

Việc đưa Bạch Duy đến đây cũng chỉ là vì nghe nói rằng Ngụy Liên và Kiều Mẫn sẽ ghé qua nơi này. Đôi vợ chồng loài người thì nên đi dạo phố cùng nhau, phải không? Hắn không muốn trông mình kỳ lạ, tiếc rằng lúc đầu Bạch Duy chẳng hứng thú gì với việc dạo phố, nhưng từ khi nhìn thấy bức tranh đó, cậu mới trở nên vui vẻ.

Về chuyện chi tiêu, Lư Sâm chưa từng để tâm. Bạch Duy vốn dĩ là của hắn, những thứ cậu mua cũng là của hắn. Tiêu tiền vì những món đó chẳng đáng kể, hơn nữa, qua đây hắn còn có thể làm quen với nhiều người trong thị trấn Tuyết Sơn, để mọi người biết rằng hắn, Lư Sâm là một người có địa vị tại đây. Hắn có một gia đình hoàn hảo, một người vợ đẹp, học vấn cao.

Từ khi quan hệ thể xác với Bạch Duy, Lư Sâm ngày càng nhập vai và công nhận thân phận hiện tại của mình. Cuối cùng hắn cũng tìm được một nơi thuộc về mình giữa nhân gian này, nếu không thể trở thành người kế thừa nhà họ Bạch, một nhân vật danh giá tại địa phương thì làm một người đàn ông có gia đình thành công tại thị trấn nhỏ này cũng không tệ.

Hắn muốn sống một cách đàng hoàng, không còn là lính đánh thuê không có thân phận hợp pháp, sẵn sàng bị sếp lớn coi như một con dao cùn vô dụng.

Hắn là một người chồng!

Một thân phận cao quý biết bao!

Hắn đã đưa Bạch Duy đi chơi, đúng như trên các bộ phim truyền hình nói: một buổi hẹn hò hoàn hảo do hắn chi trả. Hắn cũng thể hiện sự hào phóng và phong độ trước chủ tiệm đồ cổ để họ hiểu rằng chủ nhân của gia đình này là một quý ông đáng tôn trọng, tạo dựng danh tiếng tốt cho gia đình. Vậy tiếp theo làm gì? Về nhà sao?

Khi lái xe qua chợ nông sản, Lư Sâm đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Hắn dừng xe, mua vài gói hạt giống hoa hồng, không rõ mình đang làm gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!