!!
Sát thủ hàng đầu không thể tin vào mắt mình, tiếng động cơ của máy cắt cỏ vẫn còn đang ù ù vang vọng, và gã chứng kiến cảnh tượng một bi kịch gia đình ngay trước mắt.
"Trời ơi! Nhà các người đang làm cái gì vậy?! Tường hoa của tôi sắp sập rồi đây!"
Vì sợ bị cảnh sát hiểu nhầm là kẻ giết người, gã ta lê thân hình cùng cái chân gãy, lăn một vòng qua bụi cây rồi lẻn vào sân sau. Nhưng đúng lúc đó gã nhìn thấy người đàn ông vốn dĩ phải bị quấy nát bởi chiếc máy cắt cỏ, lại đang đứng dậy từ phía trước chiếc máy.
Người đàn ông phủi những mảnh vải rách khỏi người mình, quay sang xin lỗi người hàng xóm đang giận dữ bước tới từ phía bên kia bức tường:"Thật xin lỗi, tôi đỗ xe trước sân rồi vô tình đâm vào tường…"
"Nhưng tôi nghe thấy hai tiếng động cơ!"
"Sau khi xuống xe, tôi bắt đầu cắt cỏ…"
"Trời đất ơi! Tôi cứ tưởng là tên tội phạm trốn chạy trên bản tin! Còn nữa, tôi xin các người, làm ơn quan tâm tới giá trị bất động sản của khu phố này! Mấy người có biết không? Từ việc đơn giản như chăm sóc cây xanh cho đến tỷ lệ tai nạn, tất cả đều ảnh hưởng đến giá nhà của cả khu vực đấy…"
Người đàn ông phong độ, dáng người cường tráng, ngoại trừ một phần quần áo trên người đã bị máy cắt cỏ xé nát thì vẫn như thường ngày. Chính khoảnh khắc đó, bóng người nghe thấy âm thanh thế giới quan của mình sụp đổ.
Nhưng không chỉ mình gã có cảm giác sụp đổ, mà còn có một người khác...
Kẻ sát thủ vừa lẻn vào sân sau thì thấy người vợ của người đàn ông kia, dáng đi dứt khoát, ánh mắt lạnh lùng. Cậu khoác áo gió đeo khẩu trang, trên vai là một chiếc ba lô, hình như bên trong đã chuẩn bị sẵn hành lý để chạy trốn.
Vừa nhìn thấy cậu, bóng người lập tức điên cuồng lăn về một hướng khác. Nhưng "bốp!" – gã suýt nữa hét lên một tiếng kêu thảm thiết.
Mông gã đụng thẳng vào một tấm ván có đinh được giấu trong bụi cây.
– Cặp vợ chồng tốt nhà nào lại đặt bẫy giết người trong vườn vậy?!
Người đàn ông lực lưỡng bắt đầu tiến lại gần, bóng người đang ôm mông âm thầm r*n r* nghe thấy giọng nói run rẩy của người đàn ông gầy yếu:"Anh yêu…"
Từ sợ hãi, buồn bã đến bất ngờ, bóng người chưa bao giờ nghe một câu nói có thể thay đổi cảm xúc nhanh đến thế.
"Anh yêu... em cứ tưởng... em cứ tưởng…"
"Em yêu, sao em lại chạy về phía này?"
"Em gọi cấp cứu không được, định trèo qua tường sau để tìm bác sĩ…"
"Em yêu, sao em lại đeo ba lô?"
"Bên trong là tiền và bệnh án… Chồng ơi! Anh không sao là tốt quá rồi!"
"Anh không sao đâu, em yêu. Chỉ có quần áo bị kéo vào máy thôi…"
"Ừm, chồng ơi, em vội quá. Em thấy đầu xe mắc vào bụi cây nên dùng máy cắt cỏ để dọn sạch bụi cây, định kéo đầu xe ra… Nhưng máy cắt cỏ không nghe lời em… Em thật sự không giỏi làm việc nhà."
"Em yêu đừng tự trách nữa. Sau này để anh lo việc nhà."
"Không, chồng ơi. Em sẽ cố gắng hơn mà…"
Không cần nhìn cũng biết, người đàn ông gầy yếu đang ôm người chồng lực lưỡng mà khóc nức nở. Bóng người cuộn tròn trong góc khuất của sân sau cắn răng nhịn đau, rút những chiếc đinh ra khỏi mông mình từng chút một.
Vật đổi sao dời, cặp vợ chồng sợ hãi kia ôm nhau bước vào căn biệt thự xa hoa. Đèn trong nhà bật sáng, rồi lại dần tắt. Khi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, bóng người lảo đảo bước ra từ bụi cây.
Những chiếc đinh trong mông cuối cùng cũng được rút hết, chân gãy đã được gã dùng dây thừng và một mảnh gỗ để cố định. Với tư cách là sát thủ liên hoàn hàng đầu Hắc Cảng, đã trải qua trăm trận chiến, xử lý những vết thương nhỏ nhặt này chẳng là gì. Nhưng sắc mặt gã vẫn tối sầm, vừa nham hiểm vừa nghi ngờ.
Chẳng lẽ, mình nhìn nhầm thật? Máu thịt văng tung tóe mà gã thấy, chỉ là ảo giác do chấn động não từ cú va chạm xe gây ra?
Chắc là vậy thật, là một sát thủ từng đích thân kết thúc hơn trăm sinh mạng, làm sao gã lại không biết khi một người bị giết sẽ như thế nào. "Người bị giết sẽ chết" là chuyện còn chắc chắn hơn cả lời thề hôn nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!