Chương 24: Giảm xóc

"Mây mưa dày đặc bao phủ thành phố Hắc Cảng suốt mười ngày cuối cùng cũng tan biến. Dự báo rằng, tuần tới sẽ là một tuần có thời tiết tốt..."

"Công ty Hóa học và Công nghệ vừa công bố kế hoạch tăng cường đầu tư sau giờ giao dịch..."

"Được biết, hung thủ đã rời khỏi thành phố Hắc Cảng và đang trên đường lẩn trốn."

"Đinh."

Lư Sâm xoay đài radio trong xe, chuyển sang kênh nhạc cổ điển êm dịu. Hắn nhìn vào gương chiếu hậu thấy Bạch Duy ở ghế sau đã ngồi dậy: "Em yêu, em tỉnh ngủ rồi sao?"

Bạch Duy không chút biểu cảm nhìn hắn.

A, dáng vẻ mơ màng nhìn mình khi mới tỉnh ngủ của cục cưng thật đáng yêu. Lư Sâm thầm nghĩ trong lòng, hắn cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của Bạch Duy hẳn là do ngũ quan chưa hoàn toàn hồi phục. Nếu Bạch Duy nhìn hắn, chắc chắn hắn sẽ không để ánh mắt ấy trống rỗng.

Chính hắn cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi trong cảm xúc của mình đối với Bạch Duy. Từ khi cả hai gắn kết da thịt, chưa bao giờ hắn cảm thấy họ gần gũi đến vậy, như thể lớp ngăn cách cuối cùng đã bị phá bỏ. Bạch Duy không chỉ là một vật sưu tầm, một bạn đời, một người vợ của hắn, mà đã trở thành một phần của chính hắn, chia sẻ với hắn những khoảnh khắc hạnh phúc tuyệt vời và những cảm giác vui vẻ mãi mãi.

Cho dù vật đổi sao dời, mỗi ngày một khác thì những đoạn thời gian và cảm xúc ấy sẽ mãi khắc sâu trong cuộc đời của cả hai. Chỉ cần nghĩ đến niềm hạnh phúc đó, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tâm trí hắn sẽ luôn là Bạch Duy.

Nói ngắn gọn, hắn cảm thấy Bạch Duy thuộc về hắn hơn bao giờ hết, hai người vốn dĩ phải là một thể. Ngoài điều đó ra còn có những cảm giác mà Lư Sâm không thể diễn tả thành lời, hắn nghĩ mình nên đọc thêm sách của loài người để học cách diễn đạt cảm xúc hiện tại.

Lư Sâm nói: "Chúng ta đã rời khỏi thành phố Hắc Cảng rồi, còn khoảng nửa tiếng nữa sẽ về đến nhà. Trên đường về anh có mua một ít sô cô la và bánh quy để ở ghế sau. Nếu em đói thì lấy ăn bổ sung sức lực. Em có thích bản nhạc trong xe không? Hay chứ? À, em thấy trong người thế nào? Đỡ hơn chút nào chưa?"

Bạch Duy: …

Cậu ngả người vào ghế, vẻ mặt lạnh lùng, uể oải, không nói một lời. Lư Sâm tiếp tục: "Em yêu, em không khỏe hay bị say xe, hay tâm trạng không tốt? Em có muốn nghe nhạc rock không?"

Muốn ói, Bạch Duy nghĩ thầm.

Thực ra cậu không muốn ói lắm, chỉ là cảm giác bất ngờ kết nối với Lư Sâm khiến cậu thấy hoảng loạn.

Gia đình cậu không nên như thế này, cậu và ông nội ngồi ở hai đầu bàn ăn dài làm từ gỗ hồ đào, không tiếp xúc với nhau, lặng lẽ dùng bữa. Chỉ sau bữa ăn, ánh mắt họ mới giao nhau trong chốc lát. Ông sẽ để quản gia đưa cậu giấy báo trúng tuyển của Đại học Bắc Đô, cậu sẽ ngồi trên chiếc ghế đệm đỏ sậm, hai tay đặt trên cây gậy của mình. Họ sẽ đưa ra nhu cầu của mình bằng phương thức đề án có lý có căn cứ nhất.

Ví dụ, trước tiên cậu sẽ thông báo lý do sự việc với quản gia, rồi theo ông bước vào thư phòng như thời gian đã hẹn. Cậu cần phải đứng trước bàn, hoặc ngồi trên chiếc ghế mà ông nội ra hiệu cho cậu ngồi, rồi cậu sẽ nói: "Vâng, thưa ông nội, cháu có một đề xuất. Cháu tin điều này sẽ phát triển kỹ năng của cháu, cũng như có lợi cho ông. Cháu mong ông phê chuẩn…"

Đó mới là cách duy trì gia đình hài hòa, lý trí.

Họ có thể đứng cạnh nhau trong ảnh tốt nghiệp, cùng ngồi xe trên đường thăm nhà người quen, nhưng sẽ không ôm nhau, không vỗ vai nhau. Ông nội có thể vào phòng cậu bất cứ lúc nào, nhưng cậu không được phép bước vào phòng ông.

Đó mới là gia đình.

Không phải như với Lư Sâm...

Hắn có thể hôn cậu bất cứ lúc nào, hoặc không hôn. Hắn không chút lịch sự khi nhìn cơ thể cậu, làm giường bừa bộn, thậm chí có thể cả tuần quấn lấy cậu không rời giường...

Chiếc xe chậm dần, Lư Sâm lại nhìn cậu qua gương chiếu hậu: "Sao thế em yêu?"

Lần đầu tiên Bạch Duy nhận ra đôi mắt của Lư Sâm không phải màu xám, dưới ánh nắng, chúng có màu xanh lam trong vắt.

"Không sao, chỉ là em còn hơi ngái ngủ." Bạch Duy nói. "Anh lái tiếp đi."

Cậu cố nhịn, tự nhủ rằng mục tiêu của mình chưa thay đổi. Trước mục tiêu thì mọi điều ngoài ý muốn đều không quan trọng. Nếu sự thân mật là điểm yếu của cậu, cậu sẽ phải cố gắng khắc phục.

Dù cậu không hiểu tại sao... một gia đình lại như thế này.

Lư Sâm vui vẻ nói:"Vậy thì chúng ta nghe chút nhạc nhẹ nhé."

Hắn xoay núm radio: "... Các chuyên gia cảnh báo, tội phạm đào tẩu cực kỳ nguy hiểm có thể đột nhập vào nhà dân. Mong mọi người khóa chặt cửa sổ..."

Lư Sâm:"Nghe có vẻ nguy hiểm ghê... Để anh chuyển kênh khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!