Chương 23: Đuổi theo

Lư—Sâm—

Trong đầu Bạch Duy chỉ còn một khoảng trống rỗng, Lư Sâm thực sự cố ý. Hắn cố ý đặt hai phòng, gọi phần ăn đôi, chơi trò uống rượu giả tại quán bar, và còn nhiều điều khác nữa…

Mục đích của hắn là gì? Chính là muốn đùa bỡn cậu!

Và giết cậu!

Máu nóng dồn hết lên đầu Bạch Duy, sắc mặt cậu lúc xanh lúc đỏ, lúc tím. Nhìn thấy gương mặt đầy sắc thái của Bạch Duy, Lư Sâm nghĩ đối phương nhất định là xấu hổ đến muốn chết.

Bạch Duy đáng yêu quá! Em ấy tưởng mình không biết gì sao? Em ấy nghĩ rằng mình không biết em ấy âm thầm theo dõi mình, lo lắng cho an nguy của mình! Hay em ấy nghĩ rằng mình không nhận ra em ghen tuông chỉ vì mật khẩu thẻ ngân hàng, rồi giả làm nhân viên khách sạn để vào phòng bắt gian?

Chắc chắn Bạch Duy nghĩ rằng em giấu giếm rất tốt, nhưng mình đã biết hết tất cả bí mật của em rồi!

Lư Sâm khẽ hôn vào tai Bạch Duy, nhẹ nhàng nói: "Em yêu à, anh biết mục đích của em khi đến Hắc Cảng."

Bạch Duy: !

Cậu tức đến mức hàm răng run lên, phát ra âm thanh ken két. "Anh... vậy anh muốn thế nào?"

Lư Sâm, Tên đàn ông thâm hiểm này! Đồ tồi!

Lư Sâm đáp: "Có lẽ em nghĩ anh có người khác ở Hắc Cảng, có người tình nào đó. Nhưng sự thật phức tạp hơn nhiều. Từ đầu đến cuối, người anh yêu chỉ có mình em. Anh đã mua trang sức phù hợp cho em ở Hắc Cảng, đặt bàn đôi tại nhà hàng trên tầng thượng chờ em đến dùng bữa. Anh đặt hai phòng vì anh vừa đến Hắc Cảng đã bị cúm và cần cách ly. Khi ấy anh ở tầng 30, còn em ở tầng 29. Trong suốt tuần đó, anh cách ly trên tầng 30, còn em có thể thoải mái đi chơi.

Anh đã chờ em rất lâu ở quán bar, nhưng em mãi không đến. Nhưng không sao…"

"Một ly rượu đã giúp anh khỏi bệnh sớm hơn." Lư Sâm khẽ chạm vào ngực mình, ánh mắt tràn đầy cảm kích: "Anh thật sự biết ơn ly rượu đó, nó chắc chắn là món quà trời ban."

Bạch Duy: …

Nghe thấy tiếng răng ken két của Bạch Duy, Lư Sâm nghĩ rằng cậu đang cố gắng che giấu nụ cười thẹn thùng. Hắn kết luận: "Anh thật sự cảm ơn trận cúm này. Nó cho anh một tuần hoàn hảo như vậy. Đây chẳng phải điều mà chúng ta luôn mong muốn sao? Em yêu, càng ngày anh càng tin rằng, cuộc sống tương lai của chúng ta sẽ càng hạnh phúc hơn."

Hắn nhìn người vợ của mình, tin rằng Bạch Duy đang rất vui. Dù sao cậu cũng đã tận hưởng niềm vui nhân gian hơn một tuần qua.

Nhưng...

"Em yêu, em yêu, sao em ngất xỉu thế này?"

"Em mệt quá hay xấu hổ quá, hay cả hai?"

Không cái nào đúng cả. Hiện tại, Bạch Duy là tức đến ngất đi.

Cậu giận dữ với số phận, giận dữ với những trùng hợp, giận dữ với cả Lư Sâm lẫn sự ngu ngốc của bản thân.

Cậu phẫn nộ với chính mình – vì những âm thanh, những tư thế ấy, và sự thật rằng cậu đã "hưởng thụ" đến mức ngất xỉu.

Nhưng điều khiến cậu tuyệt vọng hơn cả là, tất cả những chuyện này dường như đều do cậu tự chuốc lấy.

Bạch Duy ngủ say, Lư Sâm nhìn người đang nằm trên giường, cảm thấy dáng ngủ nghiêng mặt của cậu trông như một thiên thần. Thiên thần đã chìm vào giấc ngủ. Giờ là lúc hắn xử lý những chuyện trần tục.

Lư Sâm đứng dậy rời khỏi phòng, hắn quay lại phòng 3003 ngập tràn hương vị của cả hai, lấy chiếc xe đẩy đã chuẩn bị sẵn, kéo cái xác "Lư Sâm" trước đó ra khỏi gầm giường, rồi đặt nó vào chiếc tủ đông đã chờ sẵn.

Hắn sẽ đặt tủ đông vào cốp xe, cùng với Bạch Duy, đưa cả hai về thị trấn Tuyết Sơn.

Suýt nữa thì bị Bạch Duy phát hiện, hắn không khỏi cảm thấy may mắn.

……

Sau này phải chú ý lực và góc độ hơn, đừng để đẩy em ấy ngã xuống giường nữa.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!