Chương 22: Rời khỏi Hắc Cảng

Bạch Duy dùng sức nuốt từng ngụm nước khoáng trong miệng, giống như cậu sắp bị mất nước đến nơi. Cổ họng hơi trơn bóng nhưng đầu óc vẫn mơ màng, thế giới trước mắt như biến thành một chiếc kính vạn hoa, lúc thì xoay về bên trái, lúc lại xoay về bên phải.

Ở trung tâm của tất cả những vòng xoay đó, cậu nhìn thấy khuôn mặt của một người – khuôn mặt của chồng cậu, Lư Sâm.

"Ư..."

Bạch Duy muốn đẩy hắn ra tự mình uống nước, nhưng cánh tay chẳng còn chút sức lực nào. Cậu chỉ có thể ngửa đầu, ừng ực uống nước cho đến khi một phần nước tràn ra khỏi khóe miệng, chảy dọc xuống cổ tới xương quai xanh.

Uống xong, cậu như một chú mèo nhỏ l**m nhẹ thành cốc.

Một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy lưng cậu, từ từ đặt cậu nằm xuống. Dù đôi mắt không nhìn rõ, nhưng hương vị đậm đặc của nam tính trên người kia khiến Bạch Duy khẽ run. Cậu muốn trốn về sau nhưng bên trong cơ thể lại bị kéo căng, khiến cậu khẽ kêu một tiếng nhỏ.

Bạch Duy nằm lại trên gối, dần dần hoàn hồn nhưng cảm giác dính nhớp cả trong lẫn ngoài vẫn còn đó. Cuối cùng, cậu cũng nhìn rõ bờ vai rộng và cánh tay cơ bắp cường tráng của Lư Sâm. Những cơ to lớn kia ngay lập tức khiến cậu nghĩ đến một chuyện khác.

Cậu bất giác khàn giọng, dùng toàn lực hét lên: "Bên dưới của em…"

Ổn chứ?

Nếu tay còn động được, eo còn uốn được, chắc chắn Bạch Duy sẽ tự mình kiểm tra ngay lập tức. Trải nghiệm một tuần vừa qua khiến cậu sợ rằng mình sắp phải nhập viện, nhưng cậu đã đánh giá quá cao cổ họng của mình. Giờ đây, mỗi câu cậu nói ra đều giống như tiếng mèo con ướt mưa yếu ớt kêu "miu miu".

Thế mà Lư Sâm vẫn nghe thấy.

Lư Sâm giữ chặt hai đầu gối tròn trịa đỏ bừng của cậu, động tác này trong suốt một tuần qua, Bạch Duy đã quá quen thuộc. Lúc đầu cậu còn phản kháng, sau đó thì hét lớn, rồi cuối cùng chỉ biết khóc. Giờ đây cậu chỉ nằm đó, lòng chết lặng, run rẩy nghĩ rằng lần này chắc chắn Lư Sâm sẽ giết cậu.

Thực sự cậu sẽ bị Lư Sâm g**t ch*t mất!

Nhưng lần này Lư Sâm chỉ cúi đầu quan sát hồi lâu mà không làm gì cả, đến mức khiến Bạch Duy xấu hổ muốn chết, dù lý ra nơi đó đã bị Lư Sâm dùng đi dùng lại không biết bao nhiêu lần. Đến cả ngực cậu cũng đỏ bừng, rõ ràng cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề. Cuối cùng cậu nghe thấy Lư Sâm nói:

"Không đâu em yêu. Em hoàn toàn trở lại bình thường rồi. Hơn nữa, màu sắc rất đẹp."

"Màu đỏ hồng nhạt, như được thoa son vậy."

Bạch Duy: "A—!"

Trong tiếng "A—!" đó chứa đựng toàn bộ sát ý đối với Lư Sâm, cùng với hàng loạt vũ khí tưởng tượng: cận chiến, bắn tỉa, nổ khí gas, thuốc độc…

Lư Sâm lại bò lên, ghé sát tai cậu thì thầm: "Em yêu, chỗ đó của em thật tuyệt."

Hắn nghiêm túc tán dương:"Đôi chân em cũng rất đẹp, dài và mạnh mẽ, có thể buộc thành nơ sau lưng anh. Khi siết chặt, đủ sức b*p ch*t một người."

Có khả năng nào không, rằng Bạch Duy thực sự muốn siết chết hắn.

"Eo của em cũng rất đẹp, xương và thịt cân đối, cơ bụng mỏng và đường nhân ngư thuôn xuống… Lưng của em cũng rất đẹp, đường sống lưng dài, cong xuống tự nhiên đến tận xương cụt, có bốn hõm nhỏ, như những lúm chứa mật ong trên thắt lưng…"

"Rõ ràng eo rất nhỏ, nhưng hông lại rất cong… Từ chỗ thon nhất chuyển tiếp đến vòng hông tròn trịa, từng tấc da thịt đều hoàn hảo."

"Đùi em vừa có cơ bắp vừa có xương, cánh tay cũng vậy. Ngón tay em thon dài, móng tay hồng nhạt rất đẹp. Khi em cào lên lưng anh, giống như mèo đang cào người."

"Xương vai em cứng cáp, nhưng hõm giữa xương quai xanh lại trũng xuống. Cổ em dài, khi ngửa ra giống như thiên nga đang khóc. Tai, miệng, mũi của em… Khi đỏ mặt, tai và mũi em cũng đỏ. Em có biết không? Còn cả miệng của em nữa, lúc đau và lúc sướng em đều thích cắn người. Khiến anh chẳng biết nên làm gì, nhưng cả tuần qua anh không nghĩ gì cả… vì bản năng cứ thế dẫn dắt, không dừng lại được…"

"Còn đôi mắt của em, lần đầu tiên anh biết em thích khóc đến vậy… Khi em cố nén nước mắt và khi nước mắt trào ra, cả hai đều rất đẹp. Thậm chí lúc em đảo mắt trắng, trông ngốc nghếch như sắp ngất… ánh mắt còn tràn đầy trái tim tình yêu…"

Trời ơi, anh im đi được không! Bạch Duy tuyệt vọng nghĩ. Từ khi nào mà Lư Sâm có thể nói nhiều như vậy? Trước đây, hắn chỉ là một ông chồng sống như xác chết, tan làm đúng giờ về nhà rồi ngồi xem TV cả ngày thôi mà!

Hơn nữa, Lư Sâm lấy đâu ra nhiều lời để miêu tả cậu như thế? Còn Bạch Duy chẳng có lời nào để miêu tả Lư Sâm cả. Cậu chỉ có thể nói cơ bắp của Lư Sâm quá to, quá cứng, đấm không nổi, cào không tróc, cắn không thủng. Thân hình Lư Sâm quá vạm vỡ, đẩy không ra, động cũng không được. Cánh tay của Lư Sâm quá mạnh mẽ, hết lần này đến lần khác xoay cậu tới mức dây chằng căng đến cực hạn. Miệng của Lư Sâm thì không biết mệt, cắn lung tung, hút khắp nơi.

Lư Sâm hoàn toàn không biết tiết chế, nhanh, mạnh, nặng, hoàn toàn theo kiểu bản năng của kẻ thô lỗ, suýt chút nữa g**t ch*t cậu… Việc Bạch Duy còn sống sót, tất cả nhờ vào thói quen tập thể dục nhẹ nhàng trước đây.

Hơn nữa... Bạch Duy chợt nhận ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!