Chương 20: Hắc Cảng đêm mưa

"Chị, có vấn đề gì không?"

"Cứ cảm thấy… hình như chúng ta đã gặp người này ở đâu đó rồi?"

Cậu thiếu niên tóc lam chỉ nhớ rằng người phục vụ vừa lướt qua có dáng người cao ráo eo thon vai rộng, chân dài – một vóc dáng như giá treo quần áo hoàn hảo. Chỉ trong chốc lát, người phụ nữ tóc nhuộm xanh lá chợt kêu lên: "Không ổn rồi!"

Cô không giải thích, lập tức quay đầu chạy về phía thang máy. Cậu thiếu niên tóc lam vội chạy theo, không ngoái đầu lại, hỏi: "Chị, có chuyện gì vậy?"

"Người này từng xuất hiện trên camera giám sát của trung tâm thương mại! Dù chỉ trong một khung hình!" Người phụ nữ tóc xanh nói, "Cậu ta và vị khách tên "Lư Sâm" kia đồng thời xuất hiện ở trung tâm thương mại và khách sạn này… Chắc chắn không phải trùng hợp!"

Hai người thở hổn hển lao đến khu vực thang máy, nhưng một chiếc thang máy đã kịp đưa người phục vụ đi thẳng lên tầng 30.

……

Đứng trước cửa phòng 3003, mí mắt Bạch Duy bất chợt giật liên hồi. Trực giác mách bảo cậu rằng điều gì đó không lành sắp xảy ra, nhưng dù cau mày suy nghĩ, cậu vẫn không thể tìm ra câu trả lời.

So với mối nguy hiểm tiềm tàng, điều kỳ lạ hơn là không khí xung quanh phòng 3003. Một sự tĩnh lặng bao trùm cả hành lang, ánh đèn sáng rực chiếu lên tấm thảm đỏ sẫm cũng trở nên hết sức u ám.

Nhưng đây là buổi chiều ngày làm việc, tầng cao nhất của khách sạn yên tĩnh cũng không phải điều gì bất thường. Bạch Duy áp tai vào cửa phòng 3003, lắng nghe kỹ lưỡng, xác nhận trong phòng khách không có bất kỳ động tĩnh nào.

Cậu dùng thẻ phòng 3003 sao chép từ quầy lễ tân để mở cửa, đây là thời điểm nắng chói nhất trong ngày, nhưng thứ đập vào mắt cậu lại là một bóng tối dày đặc.

Toàn bộ cửa sổ trong phòng khách đều bị rèm cửa dày che kín lại!

Chắc chắn Lư Sâm đang làm gì đó mờ ám.

Bạch Duy đẩy xe phục vụ vào trong, cẩn thận đeo lại găng tay. Cậu nép người, men theo góc tường tiến về phía phòng ngủ. Nhưng trước khi kịp lên tiếng cậu đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.

Mùi của biển sâu… thoang thoảng mùi tanh, nhưng chủ yếu là một hương thơm ngọt ngào đầy mê hoặc. Tai Bạch Duy nóng bừng, cậu vội bịt mũi, cố gắng đẩy mùi hương đó ra khỏi khoang mũi của mình.

Cánh cửa phòng ngủ đen ngòm, không chút phản hồi, chỉ còn cách cậu vài bước.

Bạch Duy gõ nhẹ lên tấm cửa.

"Dịch vụ phòng." Cậu hạ thấp giọng.

Không có ai trả lời.

Có vẻ bất kể Lư Sâm đang trong trạng thái nào, hắn cũng không nhận ra sự hiện diện lặng lẽ của kẻ đột nhập này. Bạch Duy cầm chiếc khăn tẩm thuốc, vặn tay nắm cửa phòng.

Từ trước tới nay Bạch Duy luôn là thợ săn, cũng luôn nghĩ mình là thợ săn. Cho đến rất lâu sau cậu mới nhận ra một số kẻ săn mồi có thể phát tán pheromone dụ dỗ con mồi lại gần, sau đó lột da xé xác và nuốt chửng chúng. Và hôm nay, lần đầu tiên cậu trở thành con mồi.

Mùi hương trong phòng càng đậm đặc hơn, rèm cửa vẫn kín mít. Thị giác ban đêm của Bạch Duy chỉ đủ để thấy sàn nhà đầy chai nước khoáng, đồ hộp và một chiếc tủ đông lớn. Giữa phòng là chiếc giường lớn, trên đó phủ kín một bóng đen thẫm. Khi nhìn thấy bóng đen đó, Bạch Duy thở phào nhẹ nhõm, cậu biết Lư Sâm đang ở bên trong.

Bạch Duy nín thở, bước qua các chướng ngại vật tiến gần hơn. Nhưng đúng lúc đó, chân cậu vấp phải thứ gì đó, cậu nhớ rõ nơi mình đặt chân không có vật cản, cúi đầu nhìn nhưng chỉ thấy trước mắt nhòe đi, như thể có một bóng đen mờ mịt.

Nếu Bạch Duy có khả năng nhìn đêm tốt hơn loài mèo, cậu sẽ thấy vài chiếc xúc tu rực rỡ đang kéo một cơ thể rỗng xuống dưới gầm giường. Cơ thể đó từng bị ném bừa bãi khắp nơi, nhưng giờ là lúc nó cần được thu dọn. Nếu Bạch Duy nhìn kỹ hơn, cậu sẽ nhận ra hình dáng của cơ thể đó.

Chính là hình dáng của chồng cậu– Lư Sâm.

Nhưng một cảm giác nguy hiểm đột ngột ập đến, xuyên dọc từ xương cụt lên tận não bộ, như tia lửa lóe sáng khi bật đèn. Dù đã ở cạnh giường, chỉ cách bóng đen đang thở yếu ớt trong chăn một bước chân, Bạch Duy vẫn lập tức đưa ra quyết định sáng suốt nhất.

"Thưa ngài, đá lạnh ngài yêu cầu đã được đưa đến phòng khách. Tôi xin phép không làm phiền." Cậu nói khẽ.

Cậu lùi lại, nhưng chân lại vấp phải thứ gì đó – gặp quỷ rồi! Rõ ràng lúc nãy chỗ đó không có gì! Bạch Duy cố giữ thăng bằng, chạy ra ngoài phòng ngủ.

Nếu căn phòng sáng hơn, hoặc nếu cậu cúi xuống, cậu sẽ thấy thứ khiến mình vấp ngã là một chiếc xúc tu dài và to đang hướng về phía mình. Khi đó, cậu sẽ không chạy thêm bước nào về hướng mà mình nghĩ là an toàn.

Trước mắt cậu lại nhòe đi, cậu vấp phải thứ gì đó, loạng choạng ngã xuống nhưng lần này là ngã về phía giường – một sự bất thường trái với mọi quy luật vật lý. Bạch Duy mở to mắt nhưng không nhìn thấy vài chiếc xúc tu đã quấn chặt lấy chân cậu…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!