Chương 2: Cuộc Sống Hạnh Phúc Bắt Đầu Từ Một Quyết Định (1)

Nửa năm trước.

"Gửi Bạch Duy,

Đã một năm rưỡi trôi qua kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau. Vì cậu – người bạn thanh mai trúc mã, tôi đã bỏ dở kỳ thi của mình, vượt hàng ngàn dặm trở về quê nhà chỉ để tham dự đám cưới của cậu với người may mắn đến phát ghét đó. Kết quả là sao? Trước ngày cưới, cậu và người đó bỏ trốn? Không thèm xuất hiện trong chính đám cưới của mình? Để tôi như một thằng ngốc đứng đực ra đó, nghe mấy ông già trong nhà cậu gào thét…

Dĩ nhiên, cuối cùng thì tôi cũng hiểu. Đây chính là điều cậu muốn, phải không? Từ nhỏ đến lớn cậu luôn bị kìm kẹp dưới sự kiểm soát chặt chẽ của ông nội mình. Việc được kết hôn với người mình yêu, thoát khỏi gia đình vốn có, và giành lấy quyền tự tay viết nên cuộc sống hạnh phúc mới... Nghĩ lại, tôi thật sự ghen tị. Tất nhiên là ghen với người đó – người may mắn được kết hôn với cậu. (gạch đi)

Nhưng đã một năm rưỡi trôi qua, cậu hầu như không trả lời tin nhắn của tôi, cũng chẳng đăng gì mới trên mạng xã hội. Chỉ có những bản thảo mới gửi đến tòa soạn cho thấy cậu vẫn còn sống. Tôi đã hỏi thăm địa chỉ của cậu từ biên tập viên và gửi lá thư này đến đây. Cậu vẫn ổn chứ? Hay vì bận tận hưởng hạnh phúc mà quyết định cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài?

Dù thế nào, tôi vẫn muốn biết cậu đang sống ra sao. Người luôn nghiêm túc, tập trung và hoàn hảo như cậu chắc chắn vẫn kiên định với mọi quyết định của mình, sống một cuộc đời không tì vết. Nhưng... giờ đây trông cậu như đang có vấn đề gì đó vậy. Dĩ nhiên, nếu cuộc sống của cậu có bất kỳ phiền não nào... nếu có thể... xin đừng ngần ngại, hãy nhắn cho tôi.

Dù cậu đã kết hôn, tôi vẫn mãi là người bạn của cậu – Lý Nguyện.

P.S. Đừng để ý mấy lời đồn nhảm nhí, tôi không tin một chữ nào cả. Làm sao cậu có thể giống như họ nói, nào có hư vinh rồi cạn kiệt tài năng chứ? Với trí thông minh của cậu, tôi tin gia đình và hôn nhân của cậu chắc chắn được quản lý rất tốt."

Bạch Duy đọc xong lá thư trên chiếc ghế dài ở cửa, ngón tay cậu tái nhợt, ánh mắt hiện rõ vẻ chán ghét. Dưới ánh nhìn tò mò dò xét của người đưa thư, cậu gấp bức thư thơm mùi nước hoa Terre d"Hermès lại rồi nhét vào túi áo.

"Là thư từ người bạn ở thành phố lớn gửi đến à? Đây là lần đầu tôi thấy một phong bì đẹp đẽ như vậy." Người đưa thư hóng hớt hỏi.

"Ừm, là bạn cũ thôi." Bạch Duy khách sáo đáp lại.

Cũng giống như việc không muốn tiết lộ nội dung lá thư trước mặt nhân viên bưu điện, Bạch Duy càng không thể để Lý Nguyện, người bạn thanh mai trúc mã đã lo lắng đến mức gửi thư cho mình, biết chút nào về những phiền não hiện tại. Cuộc sống sau khi cậu cùng "người đó" bỏ trốn đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.

Bạch Duy được ông nội nuôi dạy theo một lối sống rất truyền thống, Lý Nguyện là bạn thuở nhỏ của cậu, và ông nội của Lý Nguyện cũng chính là bạn thân của ông nội Bạch Duy. Nói cách khác, bất cứ điều gì Lý Nguyện biết, rất có khả năng sẽ đến tai ông nội cậu.

Bạch Duy phủi nhẹ lớp bụi không hề tồn tại trên người, đứng dậy khỏi chiếc ghế dài. Ánh nắng chói chang đổ xuống mái ngói đỏ của bưu điện, tiếng cười rộn rã của bọn trẻ vang lên từ đài phun nước ở quảng trường. Những người qua lại trên phố đạp xe, nghêu ngao hát vài câu hát vui tươi. Mọi người đều an cư lạc nghiệp, hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Chỉ riêng cậu là khác biệt, dù ở thị trấn này bao lâu, Bạch Duy vẫn cảm thấy mình chẳng thuộc về nơi đây.

Cậu không có việc gì để làm, với tư cách một nhà văn, cậu cũng đã cạn kiệt cảm hứng. Đôi khi cậu ngồi cả buổi chiều trong rừng nhỏ gần bưu điện, giả vờ đọc báo, chỉ để cảm nhận tiếng người qua lại và cố gắng tự lừa mình rằng mình là một con người bình thường.

Nhưng thật ra, Bạch Duy biết tất cả đều vô nghĩa. Không ai chú ý liệu cậu có đọc báo ở đây hay không, không ai đưa tờ rơi cho cậu, cũng chẳng ai nhận ra rằng cậu đang cố gắng hết sức để trông giống như một người có cảm xúc bình thường.

Có khi sự đề phòng của cậu với Lý Nguyện cũng là thừa thãi. Sau khi cậu bỏ trốn vì cuộc hôn nhân này, gia đình ông nội – những người đã nuôi dưỡng cậu cũng không còn liên lạc với cậu nữa. Họ dứt khoát từ bỏ đứa cháu không nghe lời.

Chiều dần buông, lũ trẻ con nắm tay cha mẹ quay về nhà. Cậu đã mất một gia đình cũ, và giờ ngoài gia đình mới thì cậu không còn nơi nào để đi. Nhưng gia đình mới mà cậu đã bước vào bằng hôn nhân nhằm thoát khỏi gia đình cũ, người ngoài nhìn vào trông rất xứng đôi vừa lứa nhưng lại hóa ra cũng chẳng khác gì địa ngục.

"Bạch Duy! Lại tới mua đồ ăn à? Dạo này thấy cậu đến thường xuyên lắm!" Bà chủ quán niềm nở chào, rồi cười đùa với người bên cạnh. "Trước kia tôi nghe nói hai người này không hợp nhau lắm, cũng tin thật đấy! Nhưng nhìn mà xem, làm gì có cặp đôi nào bất hòa mà ngày nào cũng đi chợ nấu ăn thế này!"

"Chuyện đó đâu phải tôi nói, là trên mạng viết mà. Không phải hàng xóm cùng một con phố của họ tự kể cho báo chí à? Nào là "Theo dấu thần đồng mười năm sau: Nhà văn nổi tiếng sa sút, bỏ trốn đến vùng quê, hôn nhân bất hạnh, thành kẻ ngốc vì đọc sách quá nhiều." So sánh với nhóm đối chứng khác thì... Ôi trời, trời ơi, cái miệng của tôi, tôi quên mất cậu đang ở đây rồi!"

Người bán bên cạnh vội vàng đưa cho cậu một nắm hành lá đã úa tàn, làm như đó là lời xin lỗi. "Những gì báo chí viết, cậu đừng để ý nhé! Giờ ai thèm đọc mấy thứ đó nữa đâu!"

"Đúng vậy! Người ta còn mua cả căn nhà lớn cơ mà. Đúng là lắm mồm mà! Với lại, chẳng có ai bỏ trốn mà không có tình cảm cả, không thì hóa ra ngu ngốc à?" Bà chủ chọn cho cậu mấy quả cà chua chín mọng. "Nếu rảnh rỗi thì hai người nên tham gia mấy buổi tụ họp của thị trấn ấy. Nhà nha sĩ Kiều thường tổ chức lắm, chắc họ mời hai người rồi chứ?"

Mời ư?

Bạch Duy cười, cảm giác nụ cười của mình phải hoàn hảo lắm. Cậu nói: "Chắc tôi phải về rồi. Lát nữa Lư Sâm về nhà mất."

Lần này Bạch Duy không vứt hết đồ ăn vừa mua vào thùng rác. Nhưng mớ hành úa tàn thì vẫn bị cậu ném đi.

Cà chua, cà rốt, hành tây và thịt bò được cậu sắp xếp ngay ngắn trên bàn ăn, sau đó bỏ vào nồi hầm thành món súp. Những lời đồn đại bay lả tả ngoài kia bị nhốt chặt sau cánh cửa. Thật ra, so với sự thêu dệt ở thành phố lớn, những tin đồn của thị trấn này chỉ như muối bỏ bể.

Nhưng khi đứng trước bồn rửa tay, nhìn vào gương, cậu lại nghĩ: Không, thực ra những lời đồn mà bà chủ quán nghe được đều đúng.

Gia đình cũ từng khiến cậu nghẹt thở, nhưng gia đình mới này cũng chẳng tốt hơn là bao.

Mối quan hệ giữa cậu và Lư Sâm thật sự rất lạnh nhạt, rất kỳ lạ, và cuối cùng đã chạm đến giới hạn mà cậu không thể chịu đựng nổi. Nhưng vì là một người rất truyền thống, cậu không thể chấp nhận việc "ly hôn" hay "ngoại tình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!