"Đi công tác? Anh nói là, anh phải đi công tác sao?"
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Bạch Duy, Lư Sâm chỉ có thể kiên trì: "Trao đổi kinh nghiệm với những người thợ cũ lành nghề, nâng cao kỹ năng sửa chữa xe là rất quan trọng. Hơn nữa, anh cũng muốn nhân cơ hội này xem thử các homestay khác hoạt động thế nào..."
Đừng nhắc đến cái homestay nát bét của anh nữa!
Bạch Duy tiếp tục truy vấn, chẳng qua là vì cậu không thể tin nổi vận may của mình lại tốt đến vậy.
Cậu vừa mới nghĩ ra một kế hoạch mới thì Lư Sâm đã tự tay đưa gối lên cho cậu, đây chẳng phải là một kiểu ăn ý sao?
"Được rồi, anh định đi công tác ở đâu?" Bạch Duy hỏi.
"Hắc Cảng." Lư Sâm nhanh chóng thốt ra hai chữ đã chuẩn bị từ trước, sau đó thấy sắc mặt của Bạch Duy thay đổi.
Hắn không cố ý làm vợ mình buồn đâu! Nhưng xét về sự thuận tiện và khoảng cách, quanh thị trấn Tuyết Sơn chỉ có thể chọn Hắc Cảng. Hơn nữa, hắn còn cần đưa lớp vỏ đã lột xuống cất vào tủ đông lớn trong kho két sắt ở đó.
Điều duy nhất khiến hắn lo lắng là Bạch Duy quá yêu hắn, không muốn xa hắn, nên sẽ nằng nặc đòi đi theo.
May mà Bạch Duy chỉ căn dặn hắn chú ý an toàn, không hề phản đối. Điều này khiến Lư Sâm mở cờ trong bụng, cảm thấy Bạch Duy đã tôn trọng suy nghĩ độc lập của hắn với tư cách một người chồng.
Hôm nay, cả hai lại ngủ trên chiếc giường nhỏ trong tiệm sửa xe. Đợi khi Lư Sâm trở về từ Hắc Cảng, họ sẽ dọn về nhà mới rồi ngủ trên chiếc giường lớn đủ để họ nằm ngang nằm dọc. Nhưng lúc này, co ro trên chiếc giường nhỏ đầy mùi hương của Bạch Duy, Lư Sâm lại cảm thấy không nỡ rời xa nó.
Đây là nơi duy nhất, nơi hắn có thể thoải mái lấy lý do "chật chội" để ôm trọn Bạch Duy vào lòng.
Nghĩ đến đây hắn siết chặt vòng tay hơn, Bạch Duy hơi run lên, rõ ràng cậu không chịu nổi nỗi khổ khi phải xa chồng. Nghĩ vậy, Lư Sâm lại càng cảm thấy cậu thật đáng thương.
Nhưng hắn đã chuẩn bị một món quà cho cậu khi trở về, trong những ngày này, hắn đã tổng hợp một chất có thể mang lại niềm vui cho Bạch Duy thành công. Khi từ Hắc Cảng trở về, hắn sẽ trao tặng cậu món quà này cùng với những món quà lưu niệm ở nhà mới.
Nhưng Bạch Duy lại hỏi: "Anh yêu, khi nào anh xuất phát?"
"Ngày mai." Lư Sâm đáp.
"Ngày mai? Sớm vậy sao? Em chưa kịp chuẩn bị gì cả…" Bạch Duy thất thanh, rồi vội giải thích: "Chẳng phải ngày mai là ngày chúng ta dọn về nhà mới sao? Anh muốn em một mình dọn về đó à?"
"Ồ, vậy có vấn đề gì sao?" Lư Sâm nói, "Nhưng anh nhất định phải xuất phát ngày mai…"
Lư Sâm buộc phải kiên định với lựa chọn của mình, hắn biết trong tuần tới hắn sẽ có những biểu hiện rất bất thường. Thời kỳ lột xác bảy ngày sẽ bắt đầu từ ngày kia và kết thúc sau bảy ngày. Để đảm bảo an toàn, hắn nhất định phải đến Hắc Cảng vào ngày mai, chuẩn bị tổ trước ngày kia, và yên ổn lột xác trong căn phòng của mình.
Tự dưng tâm huyết dâng trào như vậy, chẳng để lại chút thời gian chuẩn bị nào cho mình! Bạch Duy vô cùng căm tức, cậu nằm trong vòng tay của Lư Sâm buồn bã nói: "Nhưng em muốn cùng anh chứng kiến diện mạo của nhà mới…"
"Ôi, A Duy…"
" Hơn nữa anh muốn em ngủ một mình trên chiếc giường lạ lẫm đó sao? Nhà mới xa lạ, giường mới xa lạ, hoàn toàn không có hơi thở của anh…" Bạch Duy thầm rủa trong lòng, "Em sẽ sợ lắm. Anh yêu, nếu không có anh…"
Bạch Duy muốn có thêm một ngày để chuẩn bị kế hoạch, nhưng Lư Sâm kiên quyết lắc đầu.
"Xin lỗi em yêu. Điều đó không thể được."
… Rất tốt! Lư Sâm dám từ chối cậu!
Lại thêm một lý do để giết Lư Sâm, Bạch Duy nằm trong lòng hắn quay lưng lại, nhưng đôi mắt mèo sẫm màu nửa mở như kẻ săn mồi trong đêm tối đang mưu tính truy sát con mồi. Cậu nói: "Nhưng theo truyền thống, ít nhất vào đêm đầu tiên chuyển nhà, cả hai chúng ta phải ở đó… Lỡ người trong thị trấn nghĩ rằng tình cảm của chúng ta không tốt thì sao? Em thật sự không muốn họ hỏi han đâu, chắc chắn họ sẽ tò mò hỏi em chuyện gì đã xảy ra…"
"Ồ, mai anh sẽ gọi điện cho họ, giải thích rõ ràng." Lư Sâm đáp.
Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, Bạch Duy nằm gọn trong lòng hắn hài lòng nở nụ cười. Nhưng Lư Sâm ôm cậu, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Hóa ra hành động tùy hứng của hắn lại gây ra nhiều phiền muộn cho Bạch Duy đến vậy? Đêm đầu tiên ở nhà mới không có hắn bên cạnh, chiếc giường mới không mang hơi thở của hắn, dân thị trấn tò mò, muốn biết giữa vợ chồng bọn họ đến tột cùng có mâu thuẫn gì…
Ngay lúc đó, Lư Sâm nhận ra rằng, có lẽ một hành động nhỏ cũng đủ để khiến bạn đời mình phải bận lòng đến vậy. Nhưng hắn quyết định, ngày mai nhất định phải tỏ ra hớn hở vui vẻ. Hắn đã sai, không thể để những cảm xúc tồi tệ hơn ảnh hưởng đến Bạch Duy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!