"Thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, thật ra tôi có thể tự mang đồ về. "Bạch Duy xấu hổ nói.
"Ồ, chuyện này có gì đâu mà phiền chứ. Một mình cậu xách đống đồ này chắc nặng lắm nhỉ! Hơn nữa, trứng gà thì tuyệt đối không thể để dưới mấy thứ khác, anh nói xem có đúng không? Ngụy Liên?"
"Đúng, đúng, tất nhiên rồi, tất cả những gì Mẫn Mẫn nói đều đúng cả." Biên tập viên toà soạn vừa khệ nệ vác một đống đồ, vừa gật gù, khúm núm đáp lời.
Nữ giáo viên Kiều Mẫn lại quay sang Bạch Duy, trên khuôn mặt cô ánh lên vẻ ngưỡng mộ xen lẫn phấn khích: "Hơn nữa, Bạch Duy—sao lúc nãy tôi lại không nghĩ ra nhỉ! Thì ra Bạch Duy và Bách Vi là cùng một người! Chính là tác giả từng đoạt giải người mới khi còn học năm hai đại học! Cậu có biết không? Khi đó tôi còn l*m t*nh nguyện viên trong lễ trao giải nữa đấy.
Trước khi về quê, tôi không thể ngờ được là cậu lại chuyển đến sống ở trấn Tuyết Sơn này…"
Nụ cười trên mặt Bạch Duy sắp cứng đờ, cậu cố tình bảo họ dừng xe ở con phố cách tiệm sửa xe xa hơn một chút, chính là để bản thân có thể điên cuồng suy nghĩ trong quãng đường ngắn ngủi này.
Mọi chuyện sao lại thành ra thế này chứ?
Đi chợ mua đồ vốn chỉ là kế tạm thời để tạo chứng cứ ngoại phạm, nào ngờ cô giáo Kiều Mẫn của trường trung học trấn nhỏ này lại từng gặp cậu một lần, còn là một fan hâm mộ của cậu, thậm chí giữa đám đông lại nhận ra cậu ngay lập tức.
Kiều Mẫn thể hiện sự ngây thơ và nhiệt tình đặc trưng của người dân trấn nhỏ lẫn một fan trung thành. Cô chỉ thích xem phim và đọc sách, chẳng mấy quan tâm đến tin đồn hay scandal. Chuyện rắc rối xảy ra với Bạch Duy vài tháng trước, cô hoàn toàn không biết gì. Dù có nghe được, với tính cách lãng mạn của mình, cô cũng chẳng mấy bận tâm đến mấy lời đồn nhảm nhí, mà chỉ vui sướng vì được quen biết Bạch Duy.
Cô hào hứng kéo theo ông chồng, vui vẻ muốn cùng cậu đến tiệm sửa xe, thậm chí còn có ý định vào trong uống chén trà. Nếu là trước đây, chuyện này hẳn sẽ là một điều đáng mừng, nhưng hôm nay cô lại khiến tình hình thêm phần phức tạp.
Bởi vì, đây là một vụ rò rỉ khí gas! Chỉ một tia lửa điện nhỏ cũng có thể dẫn đến nổ tung!
Suốt đường đi, Bạch Duy luôn trong trạng thái căng thẳng. Cậu chỉ muốn diệt trừ Lư Sâm chứ không hề muốn liên lụy đến khách viếng thăm, vì điều này sẽ mang đến phiền phức không đáng có. Khi đến gần cửa tiệm, Bạch Duy nhận ra biểu cảm của biên tập viên toà soạn Ngụy Liên trở nên kỳ quái. Cậu chắc chắn Ngụy Liên biết về những tin đồn của mình, bởi sau khi nghe tên cậu, bề ngoài hắn cười cười, nhưng trong mắt lại thoáng chút suy tính.
Nhưng giờ phút này, vẻ mặt của hắn lại càng kỳ quái hơn. Ngụy Liên nhìn vợ mình đang vui quá đà, rồi lại liếc sang Bạch Duy: "Giờ cậu… sống ở đây sao?"
"Đây là tiệm sửa xe của nhà tôi." Bạch Duy đáp.
Vẻ mặt của biên tập viên càng thêm vi diệu, hắn lục túi áo, định lấy ra thứ gì đó để xoa dịu tâm trạng của mình. Chỉ một động tác nhỏ này cũng đủ khiến Bạch Duy trở nên cảnh giác hơn.
—Không sao đâu, khả năng phát nổ rất nhỏ. Cậu tự nhủ.
Ngay khi vừa tra chìa khóa vào ổ, khóe mắt cậu thoáng thấy một tia lửa lóe lên từ phía sau.
"Khoan đã!"
Biên tập viên Ngụy Liên giật mình bởi tiếng hét của Bạch Duy. Nhưng điếu thuốc trên môi hắn đã được châm lửa, hắn chỉ ngơ ngác hỏi: "Sao… sao vậy?"
Bạch Duy không muốn mình trông quá khác thường, nhưng tình thế đã đến nước này cậu buộc phải nói: "Tôi bị viêm mũi, không chịu nổi mùi thuốc lá trong nhà."
"Ai cũng không thích mùi thuốc lá trong nhà cả!" Kiều Mẫn trừng mắt nhìn biên tập viên, rõ ràng là đã khó chịu với thói quen này của chồng từ lâu.
Ngụy Liên liên tục xin lỗi, dụi tắt điếu thuốc trong tay. Lúc này Bạch Duy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng mấy chốc mà sự chú ý của cậu lại bị thu hút bởi thứ trong tay Kiều Mẫn.
"Màn hình điện thoại của cô… sao lại…"
"Đinh đoong, đinh đoong."
Âm thanh điện thoại liên tục kết nối rồi ngắt sạc vang lên không ngừng.
"Ôi trời! Sao cục sạc dự phòng này lại nóng như vậy… còn phồng lên nữa!" Kiều Mẫn hét lên, "Ngụy Liên, sao cái sạc này lại là hàng XXX! Báo chí từng đưa tin rồi, sạc dự phòng của hãng này rất dễ phát tia lửa điện và phát nổ vào mùa hè đấy! Sao anh còn ham rẻ mà mua loại này?"
"Nhưng nó đang giảm giá…"
Tia lửa điện, thuốc lá, đôi vợ chuyên môn đến đây để tiễn cả tiệm sửa xe về Tây Thiên đúng không?
Khoảnh khắc ấy, Bạch Duy cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Cậu hít sâu một hơi, đẩy cửa tiệm. Bên trong không mở cửa sổ, rèm cũng kéo kín, cả căn phòng tối tăm và lạnh lẽo. Giữa tiếng cãi nhau của hai vợ chồng, Bạch Duy lớn tiếng nói: "Chồng ơi, em về rồi đây! Em còn dẫn theo hai vị khách nữa!"
"Ch
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!