Chương 13: Lần Đầu Cãi Nhau

"Có sao? Không có. "Bạch Duy muốn nhảy qua đề tài này.

Lư Sâm nói: "Bữa tối em ăn rất ít, không hào hứng lúc hôn nhau, và tối nào em cũng đọc sách nhưng hôm nay thì không."

"Chỉ là thỉnh thoảng ăn không ngon miệng, hoặc thỉnh thoảng không muốn đọc sách thôi. Anh không tin trên đời này có chuyện ngẫu nhiên sao?"

Bạch Duy tiếp tục lướt qua vấn đề, nhưng dường như Lư Sâm không hiểu lời người khác: "Nhưng rõ ràng hôm nay không phải là ngẫu nhiên."

Trời ơi, sao hắn cứ phải truy cùng hỏi tận thế này. Bạch Duy cảm thấy phiền, thậm chí có chút tức giận.

Đáng lẽ họ đã có thể có một buổi tối trông thật yên bình, Lư Sâm đọc sách, còn cậu suy nghĩ xem ngày mai nên làm gì. Không tranh cãi, không xung đột. Thậm chí cậu có thể quan sát xem Lư Sâm có mưu mô gì không, nhưng tất cả đã bị phá hỏng bởi sự truy hỏi không đúng lúc của Lư Sâm.

"Nếu em không nói, anh dựa vào đâu mà cho rằng em không vui?" Bạch Duy hỏi,

Hiển nhiên Bạch Duy còn không vui hơn lúc nãy. Lư Sâm cũng bối rối, không hiểu mình đã làm sai điều gì.

Lư Sâm được sinh ra từ lòng đại dương, không cha không mẹ. Khi hóa thành người để làm lính đánh thuê cũng chỉ xây dựng những mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau với đồng đội. Hắn hiểu rằng tài sản và vị trí xã hội của con người được truyền qua sợi dây liên kết gọi là "gia đình." Muốn ổn định trong xã hội loài người, có được các mối quan hệ, của cải và địa vị, việc hòa nhập vào một gia đình con người là lựa chọn tốt nhất.

Bạch Duy thì tao nhã, điềm tĩnh, tốt tính, cảm xúc ổn định, thông minh, lại xuất thân từ một gia tộc cổ xưa, mà còn tình cờ là vị hôn thê của "Lư Sâm." Trên đời này, không ai thích hợp làm "đối tượng định cư" hơn Bạch Duy. Hơn nữa, Bạch Duy còn rất đẹp, có được cậu là một điều tuyệt vời.

Đó từng là suy nghĩ của Lư Sâm.

Giờ đây, Bạch Duy đang gửi đến hắn tín hiệu "xây dựng một gia đình hạnh phúc." Điều đó khiến Lư Sâm phát hiện ra một ý nghĩa khác của "gia đình" đối với con người, ngoài sự kết hợp của tài sản, địa vị và quan hệ. Hắn không hiểu định nghĩa mới này, nhưng sự quan tâm của Bạch Duy dành cho hắn khiến hắn cảm thấy rất tuyệt. Vì thế, hắn cũng bắt đầu cố gắng đóng vai "người chồng tốt."

Lư Sâm biết mình chẳng hiểu gì về điều này, nhưng hắn rất chịu học, qua việc đọc tiểu thuyết và xem phim truyền hình, hắn tìm hiểu những việc mà một người chồng tốt nên làm. Ví dụ như hôm nay, hắn quan tâm đến cảm xúc của Bạch Duy,  cảm thấy mình không làm gì sai cả.

Nhưng hắn không hiểu tại sao Bạch Duy lại càng lúc càng không vui.

"Được thôi, nhưng anh cảm nhận được mà." Lư Sâm nói.

"Điều đó có ảnh hưởng gì đến anh không?" Bạch Duy hỏi.

Lư Sâm im lặng một lúc, rõ ràng là đang suy nghĩ. Một lúc sau, hắn đáp: "Về lý thuyết thì, đúng là chẳng có ảnh hưởng gì."

Bạch Duy rửa mặt trước bồn, rồi liếc nhìn bếp ga. Lấy cớ ra ngoài mua đồ ăn sáng để Lư Sâm chết vì ngộ độc khí gas là một lựa chọn không tồi. Nhưng vấn đề là hôm nay cậu đã cãi nhau với Lư Sâm, cậu không muốn ra tay trong tình huống rõ ràng như vậy.

Thế nên, tuần tới sẽ là một tuần tương đối yên bình – Bạch Duy quyết định giao vấn đề này cho thời gian. Khi còn nhỏ, cha mẹ cậu thường xuyên cãi nhau, nhưng về nhà ông nội thì sẽ không bao giờ có tranh chấp nào tồn tại, mọi bất hòa đều được giao cho gia quy xử lý. Cách duy nhất mà Bạch Duy có thể nghĩ ra để làm dịu cuộc tranh cãi này là chờ nhà được trang hoàng xong.

Đến lúc đó cậu có thể lấy cớ thích phong cách trang trí mới của nhà để "hòa giải" với Lư Sâm, sau đó tiếp tục thực hiện kế hoạch giết người của mình.

Bạch Duy trở mình tắt đèn, Lư Sâm vẫn đang xem điện thoại bên cạnh. Trong bóng tối, cậu nghe thấy giọng nói đầy trầm ngâm của Lư Sâm: "Tối nay chúng ta có tính là cãi nhau không nhỉ?"

Hắn không đợi Bạch Duy trả lời, lại tự mình nói tiếp: "Chúng ta không nói nhiều, cũng không động tay động chân, nhưng anh cảm thấy như đang cãi nhau."

Bạch Duy: …

Nếu không phải vì Lư Sâm lắm lời hỏi nhiều câu như vậy, họ đã không khiến bầu không khí tối nay tệ đến mức này! Chờ đến khi cậu bình tĩnh lại, cậu có thể dịu dàng nói với Lư Sâm rằng: "Anh nấu ăn vất vả rồi, em vẫn muốn ăn món anh nấu. Sáng mai em sẽ đi mua đồ, anh ở nhà nghỉ ngơi nhé." Sau đó, khi ra ngoài vào sáng sớm, cậu sẽ mở van gas trong nhà.

Nhưng Lư Sâm lại quá nhiều lời, hắn khiến Bạch Duy khó xử, phá hỏng "bầu không khí hòa hợp" trong gia đình, thậm chí còn khiến kế hoạch giết người của cậu bị kéo dài.

Bạch Duy nằm trong chăn, cảm thấy mình lại bắt đầu bực bội. Cậu không hiểu nổi chính mình, sớm muộn gì thì Lư Sâm cũng phải chết, vậy mà cậu vẫn thấy tức giận vì hắn. Điều này làm cậu nhớ lại mục tiêu giết người đầu tiên của mình.

Là một kẻ lang thang bên ngoài tòa nhà Đài truyền hình Hắc Cảng.

Người vô gia cư đó nghiện m* t**, cờ bạc, thời trẻ từng vào tù vì quấy rối trẻ em. Sau khi ra tù, ông ta cắm trại bên ngoài đài truyền hình nơi Bạch Duy làm việc, khạc nhổ bừa bãi, phô bày cơ thể, quấy rối đồng nghiệp và cấp dưới của cậu, thậm chí còn bám theo một thực tập sinh. Bạch Duy đã nhiều lần báo cảnh sát, hai lần nhét ông ta vào bao tải rồi ném vào trại tạm trú cho người vô gia cư ở Hắc Cảng. Nhưng cả hai lần, ông ta đều rời khỏi trại và quay lại đài truyền hình.

Bạch Duy từng rất tức giận với ông ta, nhưng cơn giận đó nhanh chóng tan biến khi cậu quyết định giết ông ta.

Nhưng đối với Lư Sâm, dù đã lập kế hoạch giết người, Bạch Duy vẫn cảm thấy tức giận. Cậu biết rằng, nếu giờ cậu mở miệng làm dịu bầu không khí, có lẽ kế hoạch giết Lư Sâm sẽ được đẩy nhanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!