Chương 12: Hỗn loạn

"Chờ, chờ một chút!"

Miệng của Bạch Duy bị Lư Sâm hôn lung tung, cậu có thể cảm nhận được bàn tay của đối phương đang lần xuống dọc theo eo mình. Dù có chậm chạp đến đâu, lúc này cậu cũng hiểu rằng thứ Lư Sâm muốn không chỉ đơn giản là một nụ hôn.

Còn có thứ gọi là "nghĩa vụ" giữa vợ chồng.

Cuộc hôn nhân không t*nh d*c vốn dĩ ổn định nay đang bị đe doạ trước những yêu cầu hết lần tới lần khác của Luân Sâm. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Bạch Duy sẽ mãi nhớ rằng ngay từ đầu, cậu chỉ muốn giết chồng mình mà thôi.

Trong căn phòng nhỏ không có bất kỳ thứ gì quen thuộc với Bạch Duy. Ở đầu giường cũng chẳng có vũ khí nào để đập vào đầu Lư Sâm. Cậu bắt đầu hối hận vì bản thân không có thói quen tập luyện dưỡng khí. Lư Sâm dùng thân hình áp đảo của mình đè lên Bạch Duy, khiến cậu không thể trốn thoát. Người đàn ông mang đầy vẻ xâm lược nâng đùi cậu lên, khẽ nói: "Em yêu, đừng sợ…"

"Dừng—dừng—dừng—em bảo dừng lại!"

Bạch Duy buộc phải làm điều mà cậu ghét nhất, cậu hét lớn, liên tục lặp lại từ "dừng lại," trông chẳng khác nào một nạn nhân hoảng loạn và mất bình tĩnh.

May thay, Lư Sâm dừng lại.

Hai cơ thể tách ra, trong khoảnh khắc này, Bạch Duy nhận ra tư thế của họ ám muội đến mức nào. Cậu thở hổn hển, cúc áo trên đã bị tháo hết để lộ vùng bụng trắng nhợt có cơ bụng mỏng dưới ánh sáng. Từ đường eo đến đường nhân ngư, tất cả đều bị nhìn thấy rõ ràng. Một tay của Lư Sâm vẫn đang giữ lấy đùi trái của cậu, người chồng dùng ánh mắt vừa khó hiểu không vui vừa dò xét nhìn cậu.

"Tại sao bảo anh dừng lại?" Lư Sâm hỏi. "Chúng ta đã kết hôn rồi, không phải sao?"

Bạch Duy nghẹn lời: "Bởi vì..."

"Chẳng lẽ em không thích anh sao?" Lư Sâm tiếp tục hỏi.

Bạch Duy biết trả lời thế nào đây? Cậu buộc phải nói rằng cậu thích Lư Sâm, cậu bắt đầu cân nhắc việc chấp nhận điều này. Cậu vô cảm về mặt t*nh d*c, cùng lắm là chấp nhận yêu cầu của con quái vật Lư Sâm này, nằm trên giường để mặc hắn hành hạ cả đêm. Không, không phải vô cảm. Điều đó sẽ rất đau. Cơ thể cậu không phải đất sét có thể tùy ý nặn, mà là một cơ thể sẽ căng cứng, rách toạc và đau đớn.

Huống chi xét đến kích thước của Lư Sâm, Bạch Duy không muốn làm chuyện hy sinh gì đó có thể khiến mình phải vào bệnh viện. Chỉ cần nghĩ đến cảnh bị đưa vào viện lúc nửa đêm, Bạch Duy đã giận dữ đến mức muốn giết Lư Sâm lần nữa.

Vì vậy mà cậu hít một hơi sâu rồi đưa ra lời giải thích chân thành nhất, cũng là điều cậu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nói với Lư Sâm.

"Em bị lãnh cảm trong t*nh d*c," Cậu nói rồi nhắm mắt lại, "Em rất xin lỗi."

Câu nói này nghe có phần máy móc. Một lúc sau, cậu bổ sung thêm: "Chồng à."

Lư Sâm mãi vẫn không trả lời, dù là chất vấn hay an ủi. Bạch Duy vẫn nhắm mắt, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động sột soạt của Lư Sâm khi hắn xuống giường.....

Lố bịch thật.

Đây chính là thực tế vừa buồn cười vừa đáng thương của hôn nhân. Bạch Duy vốn không hiểu sự phấn khích kỳ quặc của Lư Sâm mấy ngày qua. Nhưng vào khoảnh khắc này cậu  lại thấy mọi thứ trở về dáng vẻ quen thuộc của "cuộc sống bình thường." Với những cặp đôi yêu thương nhau thì chuyện này thường khiến một bên không hài lòng, huống hồ với gia đình méo mó, kỳ dị này của họ.

Thế nhưng, Lư Sâm chỉ rời giường mà không rời khỏi phòng. Trong căn phòng ngoài chiếc giường, chỉ có một cái ghế nhỏ và cái bàn nhỏ. Bạch Duy không hiểu Lư Sâm đang làm gì. Cậu hé một mắt ra, thấy Lư Sâm – một gã đàn ông to lớn đang co ro đáng thương trên chiếc ghế, cầm điện thoại chơi.

"Ồ—em dậy rồi à." Lư Sâm nhìn cậu: "Anh đang tìm hiểu 'lãnh cảm t*nh d*c' là gì."

Bạch Duy: …

Lư Sâm trông có chút lúng túng: "Thật ra anh không biết nhiều về kiến thức sinh lý, anh muốn xem liệu có phải do thiếu chất nào đó không. Để anh xác nhận lại, 'lãnh cảm t*nh d*c' là thiếu h*m m**n t*nh d*c, chứ không phải sau khi giao phối sẽ ăn thịt bạn tình để bổ sung năng lượng, đúng không?"

—Lư Sâm coi cậu là gì? Là bọ ngựa cái sao?

Có phải tất cả du học sinh Pháp đều như thế không? Chẳng lẽ lúc học ở Pháp, bài tập mỗi tuần của Lư Sâm đều nhờ người khác làm hộ hay sao?

Bạch Duy hít một hơi sâu, cậu muốn bỏ đi nhưng tiệm sửa xe chỉ có một căn phòng này. Cuối cùng cậu nằm lại giường, kéo chăn trùm kín người.

Lần này Bạch Duy thật sự đổ oan cho Lư Sâm, Lư Sâm đang tra cứu tài liệu, muốn biết lãnh cảm là do thiếu chất gì. Hắn phát hiện rằng mình có thể tổng hợp một loại chất rất hữu ích trong tình huống này. Nhưng hắn không biết liệu nó có tác dụng với Bạch Duy hay không.

Bạch Duy nằm trong chăn suy nghĩ một lúc, cậu cảm thấy cãi nhau không quan trọng, nhưng nếu chuyện này khiến Lư Sâm không muốn lái xe về ngày mai thì vấn đề sẽ lớn hơn. Vì vậy, khi Lư Sâm trở lại giường, cậu buộc mình chui ra khỏi chăn, bò lên ngực đối phương rồi khẽ gọi một tiếng "chồng à."

Lư Sâm vỗ nhẹ vào lưng cậu để trấn an, hành động đó khiến Bạch Duy cảm thấy rất yên tâm. Cậu nằm trên người đối phương, khẽ nói: "Chồng yêu, có phải anh đang giận không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!