Chương 110: Toàn văn kết thúc

"Xe ăn uống quý khách tìm nằm ở toa phía sau." Nhân viên phục vụ nói.

Anh ta tò mò nhìn người đàn ông trước mặt. Người đàn ông tóc vàng, cao lớn, trên mặt lại có những vết sẹo ghê rợn trông như thoát chết trong gang tấc. Giống như một khe nứt lớn lạc lõng đột nhiên xuất hiện trên đồng cỏ xanh tươi.

"Trên tàu của chúng tôi có chương trình ăn uống cho cặp đôi. Rất hời đó thưa ngài, quý khách có thể gọi một suất cho mình và bạn đồng hành..."

"Ồ." Người đàn ông cười, khi hắn ta cười, vết sẹo trên mặt cũng nứt toác ra, "Tôi đã không còn bạn đồng hành nữa rồi."

"Vâng..."

Nhân viên phục vụ đi về phía toa khác. Khi anh ta nhìn lại, thấy một người đàn ông trông như sinh viên đại học cầm sổ ghi chép khập khiễng đi theo sau người đàn ông tóc vàng. Cậu ta cũng bị thương nặng, nhưng không phải là người chơi, chỉ là một người bình thường, trinh thám nghiệp dư ở thế giới này.

"Anh mang súng rồi phải không? Anh chắc chắn cậu ta đang ở trên chuyến tàu này chứ?"

Họ kiên nhẫn mai phục bên ngoài toa tàu, Arthur nhìn rừng cây trải dài ngoài cửa sổ, chìm vào ánh hoàng hôn. Tất cả những gì sắc bén, trong trẻo, rõ ràng rành mạch giờ đều biến thành một mảng mờ ảo.

Giống như việc hắn ta từng bị những người chơi cùng đội hãm hại, giờ đây lại trở thành người duy nhất thoát chết.

Hắn ta đợi rất lâu, nắm chặt khẩu súng, khẩu súng chứa đầy những viên đạn bạc. Viên đạn sẽ b*n r* khỏi nòng súng, điểm cuối của quỹ đạo là một trái tim lạnh lẽo. Đến lúc đó, yêu hận đều sẽ trở về tĩnh lặng, và cuối cùng hắn ta cũng có thể nói lời tạm biệt với đối thủ mà lẽ ra hắn ta phải hiểu rõ nhất, mạnh mẽ nhất và cũng đã dồn tất cả bọn họ vào đường cùng trong cuộc đời này.

Và rồi kẻ tội phạm độc ác nhất, mạnh mẽ nhất thế gian này cũng sẽ biến mất.

Nhưng sau nhiều ngày giao chiến, hắn ta muốn giết Bạch Duy, liệu có phải thực sự vì hắn ta cũng cho rằng việc giết Bạch Duy là đúng đắn không?

Hay là vì từ đầu đến cuối, hắn ta vẫn không thể lay chuyển hay ảnh hưởng đến cậu, không thay đổi được suy nghĩ của cậu?

Ngay cả khi, hắn ta từng là người tạo ra Bạch Duy?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng Bạch Duy vẫn không ra khỏi toa ăn. Arthur giả làm nhân viên phục vụ, hắn ta đẩy cửa ra.

Cả một mảng ánh hoàng hôn chiếu lên người hắn ta, khoảnh khắc đó, hắn  ta cảm thấy tay nắm cửa nặng như ngàn cân, như thể đã đẩy ra cả một thế giới.

Bạch Duy ngồi trên chuyến tàu tiến sâu vào rừng trong ánh hoàng hôn.

Nhịp đập trái tim lơ lửng trong ly cocktail, người pha chế gọi nó là vỏ đạn. Màu xanh đục sặc sỡ đó khiến cậu nghĩ đến một đôi mắt.

Ánh hoàng hôn từ bên ngoài cửa sổ ồ ạt đổ vào, chiếu lên làn da trắng nhợt của cậu, cảm giác bỏng rát đó khiến cậu nghĩ đến một mảnh da thịt.

Đài phát thanh không thể điều chỉnh đúng tần số đang phát ra tiếng rè rè khàn khàn. Âm thanh đó khiến cậu nghĩ đến một đoạn đối thoại.

Cuối cùng, một đoạn đối thoại được nói trong nhà kho.

"Chúng ta sẽ không đánh nhau đâu. Em đừng sợ." Lư Sâm nói với cậu, "Thực ra, tôi đã đạt được một giao dịch với họ rồi –"

Hắn chạm vào bàn tay run rẩy của Bạch Duy: "Em đừng sợ."

Bạch Duy rút tay khỏi tay hắn, cậu nói từng chữ một: "Không đâu."

Bởi vì trên đời này có một thứ gọi là đa nghi.

Và một thứ khác, gọi là phản bội.

Email là do em gửi, những kẻ truy sát họ là do em tìm đến, những thứ đủ để chứng minh anh là kẻ chủ mưu là do em chuẩn bị.

Nhà kho là do em chọn, ngày giờ là do em định, và anh cũng nhất định sẽ chết ở đây.

Tất cả mọi thứ, đều đã được định đoạt vào khoảnh khắc lên tàu.

"Anh có điều gì khác muốn nói không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!