Chương 11: Xem sổ sách

"Đại học Bắc Đô! Hóa ra cậu là một sinh viên xuất sắc của Đại học Bắc Đô!" Vì cảm thấy kính trọng, bà kế toán hàng xóm thay đổi cách nói chuyện với Bạch Duy, "Cậu được giáo dục tốt như vậy, lại học ở Đại học Bắc Đô, ba mẹ cậu đúng là tuyệt vời."

"Thật ra người chăm sóc cháu là ông. Ông ấy luôn nói với cháu rằng ông cố và cụ cố của cháu đều là những người làm quan chức rất tài giỏi. Để giữ gìn vinh quang gia tộc, cháu cũng phải cố gắng vươn lên." Bạch Duy lịch sự đáp.

Cậu lấy cớ cảm ơn bà kế toán, mang theo trái cây và mật ong mua ở chợ đến thăm nhà bà. Tất nhiên, mục đích thật sự chỉ là để phản ứng đau buồn của cậu khi nhận được tin chồng qua đời có thể nhanh chóng lan truyền khắp thị trấn Tuyết Sơn.

Bạch Duy không yên lòng, đây đã là ngày thứ hai sau khi Lư Sâm rời đi. Tám giờ tối, cho dù thành phố Hắc Cảng có quản lý hỗn loạn thế nào thì hẳn là cảnh sát cũng đã tìm được số điện thoại của cậu. Cậu nghĩ chắc chắn kế hoạch của mình đã thành công. Nếu không, thì lẽ ra giờ này Lư Sâm đã phải về đến nhà.

"Đúng là danh môn vọng tộc! Ba mẹ cậu đang làm việc ở nước ngoài à?" May mà bà kế toán hàng xóm rất hoạt bát, bà luôn tìm được đề tài mới để trò chuyện.

"Họ đã ly hôn, mẹ cháu qua đời rồi." Bạch Duy nói.

"Tôi rất tiếc…" Bà kế toán đưa tay che miệng, đồng thời điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt với ông chồng đang pha trà, như thể ông có thể hiểu và mang ra thứ gì đó có thể xoa dịu không khí.

"Không sao, có lẽ điều đó đối với họ là một sự giải thoát, đặc biệt là với ba cháu." Bạch Duy đáp.

Ba mẹ cậu từng đến với nhau vì tình yêu, bỏ trốn, xây dựng gia đình ở nước ngoài. Nhưng cuối cùng họ vẫn dùng bình hoa đập vào đầu nhau sau những ngày cãi vã triền miên. Có lẽ sự ra đời và tan vỡ của một tình yêu mãnh liệt như thế đều là định mệnh.

Từ nhỏ ông đã nghiêm khắc dặn dò Bạch Duy không được đi vào vết xe đổ của mẹ cậu. Và bây giờ, có vẻ như cậu đã làm được.

Người chồng của bà hàng xóm đang uống trà thì đột nhiên há hốc miệng. Ông nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, như thể những gì trước mắt quá đỗi kỳ lạ. Ông quay đầu nói với Bạch Duy: "Bạch Duy, trời ơi, trước cửa nhà cậu có rất nhiều xe."

Có vẻ là xe cảnh sát, Bạch Duy chỉ tỏ vẻ hoang mang lo lắng. Cậu chạy ra ngoài nói: "Để cháu xem sao."

Thật đáng tiếc, trước cửa nhà cậu không phải là hàng loạt xe cảnh sát đến để báo tin chồng cậu qua đời, mà là hàng loạt xe tải.

Những công nhân đeo găng tay trắng không ngừng khuân vác đồ nội thất cũ ra ngoài. Bên cạnh dãy xe tải vận hành như một dây chuyền, một chiếc SUV màu đen mới toanh đỗ lại. Lư Sâm đang dựa vào xe hơi, trò chuyện với một người quản lý.

Khi nhìn thấy người chồng vẫn còn sống của mình, lòng Bạch Duy chùng xuống. Chiếc SUV đen bóng cũng khiến cậu bất an. Trong sự vây quanh của bà và ông hàng xóm, cậu tiến đến bên cạnh Lư Sâm, hỏi: "Đây là có ý gì vậy?"

"Chào buổi tối, em yêu." Lư Sâm kết thúc cuộc trò chuyện với nhóm công nhân bên cạnh, mỉm cười nói với Bạch Duy: "Thực ra từ tối qua anh đã suy nghĩ về chuyện này, em không thấy sao, đồ nội thất trong nhà mình có vẻ... quá cũ rồi? Ngay cả việc đơn giản như giặt quần áo cũng có thể xảy ra sự cố."

Ly thân, ly hôn?

Sau một thoáng sững sờ, trong lòng Bạch Duy dâng lên cảm giác giận dữ vì bị lừa. Cậu lạnh lùng quan sát Lư Sâm, cảm thấy mình đã khinh thường hắn quá.

Có lẽ Lư Sâm đã nhận ra ý đồ của cậu từ tối qua — hoặc thậm chí từ lúc hắn khóa cửa hầm. Hắn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch, nên buổi sáng hôm qua tuy lái xe ra ngoài nhưng thực chất giữa đường đã đổi sang một chiếc xe mới. Trong suốt cuối tuần, hắn đã liên hệ với luật sư, thu thập bằng chứng, tìm công nhân chuyển nhà và chờ đến tối nay để mang đi tất cả những gì thuộc về mình.

Nhưng đồng thời, trong lòng Bạch Duy lại trỗi lên một chút khâm phục. Cậu khâm phục sự bình tĩnh, đĩnh đạc và quyết đoán trong cách xử lý của Lư Sâm, dù cậu tuyệt đối không thể để Lư Sâm đạt được mục đích.

Bạch Duy không thể chấp nhận ly hôn.

Ông cậu từng nổi trận lôi đình khi biết mẹ cậu bỏ trốn rồi ly hôn, thà để con gái duy nhất chết ở nơi đất khách quê người chứ không bao giờ cho bà quay về.

"Xem ra, em đã xem thường anh rồi." Bạch Duy nhẹ nhàng nói.

Lư Sâm cười càng rạng rỡ hơn, hắn nói: "Cho nên hôm qua anh đã tìm một đội thiết kế nội thất chuyên nghiệp ở Hắc Cảng, nhờ họ lên phương án mới trong một ngày. Hôm nay, anh mang họ và đồ nội thất mới về đây."

Bạch Duy: "..."

"Trời ơi, cái ghế sofa này trông đắt tiền quá!" Bà hàng xóm kêu lên.

Ông hàng xóm thì chống gậy tiến đến chiêm ngưỡng chiếc bàn ăn… Bạch Duy đứng đờ người tại chỗ, nghe thấy Lư Sâm thắc mắc: "Em yêu, sao trông em có vẻ không vui vậy?"

Bạch Duy có thể nói gì? Nói gì đây? Cậu hỏi: "Chiếc xe mới này là thế nào?"

"Chiếc xe cũ đã quá tàn rồi. Đúng lúc ghé Hắc Cảng, anh đổi một chiếc mới." Lư Sâm đáp.

Tất cả chuyện này là gì đây? Chẳng lẽ cậu phải tin rằng tất cả chỉ là trùng hợp? Chẳng lẽ cậu phải tin rằng Lư Sâm là một kẻ ngốc?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!