Chương 10: Ý Tưởng Tuyệt Vời

"Không phải. Là cho anh đấy, anh yêu." Mặt Bạch Duy căng thẳng

Lư Sâm đưa tay nhấc một bộ đồ bó sát lên, kéo thử: "Cái này có vẻ không phải kích cỡ của anh, đây chắc là cỡ của em đúng không?"

"Không phải! Đó chỉ là quà tặng kèm thôi! Đừng động lung tung!"

Kể từ khi nhận được chìa khóa, sự kiên nhẫn của Bạch Duy dành cho Lư Sâm đã cạn kiệt. Cậu giật mạnh bộ đồ bó sát từ tay Lư Sâm, nhưng chất liệu co giãn của nó khiến nó bật lại rồi trùm lên mặt cậu. Đến khi cậu gỡ được bộ đồ ra khỏi mặt, một chiếc vòng cổ ren đính chuông đã quấn vào tóc cậu. Trong khi Bạch Duy loay hoay gỡ những thứ này, Lư Sâm thờ ơ đứng bên cạnh.

Thấy thái độ đó, Bạch Duy không khỏi bực mình.

"Anh đứng đó mà không định giúp chút nào à?" Cậu nói, nhưng ngay khi dứt lời, cậu nhận ra câu nói này nghe như đang hờn dỗi.

Trời đất ơi… Bạch Duy này chưa bao giờ nghĩ mình lại phải nhờ vả người khác làm mấy việc đơn giản thế này…

Khi thấy Lư Sâm bước vài bước về phía mình, Bạch Duy lập tức nói: "Đứng im ở đó! Đừng qua đây!"

Lư Sâm: "... Là em bảo anh đừng qua."

Bạch Duy không thèm quan tâm, tự mình gỡ cái vòng cổ ren rối rắm ra. Cuối cùng cậu cũng cất mấy thứ ấy lại vào túi rồi ném nó vào góc phòng thay đồ. Quay lại, cậu thấy Lư Sâm đứng đó, mặc bộ đồ mới mà cậu mua cho.

Với chiều cao hơn 1m9, Lư Sâm quả thực giống như một giá treo đồ hoàn hảo. Chiếc áo sơ mi lụa đỏ thẫm tôn lên cơ ngực vạm vỡ, phối cùng áo khoác trắng ngà và cà vạt hoa văn, khiến hắn trông vừa mạnh mẽ vừa lười biếng, phong trần.

Đôi mắt ấy lại đang nhìn chằm chằm vào Bạch Duy... Bạch Duy cúi xuống theo ánh mắt đó, phát hiện ra khi mình quỳ xuống nhét túi quà vào, áo đã bị kéo lên, lộ ra một đoạn eo trắng nõn.

- Người này lúc nãy chẳng chịu qua giúp, giờ lại chăm chăm nhìn eo mình. Đó là phản ứng đầu tiên của Bạch Duy, và cậu thực sự muốn mắng người.

Phản ứng thứ hai của Bạch Duy là:

- Eo?

- Hắn ta nhìn eo mình?

Bạch Duy chợt nhận ra, tất cả sự bối rối căng thẳng của cậu nãy giờ đều xuất phát từ cảm giác bị đe dọa. Kết hôn đã một năm, giờ đây cậu mới hiểu rằng Lư Sâm không chỉ mạnh hơn cậu, mà có lẽ đang có mưu đồ nào đó với cậu.

Trong mắt cậu trước đây, Lư Sâm là người dịu dàng, cồng kềnh, thậm chí có phần vô hại. Lư Sâm cũng từng chăm chú nhìn cậu, nhưng ánh mắt ấy giống như một nhà sưu tập cổ vật ngắm nghía báu vật yêu thích của mình—trân trọng vẻ đẹp của nó, nghi ngờ người khác không biết chăm sóc nó, và nhất quyết giành lấy để cất giữ. Đây là lần đầu tiên Bạch Duy nhìn thấy khát khao—một khát khao mãnh liệt, mang tính chiếm hữu công kích nhắm thẳng vào cậu.

"Giờ anh có thể chạm vào chưa?" Cậu nghe thấy giọng Lư Sâm.

Trước khi kịp phản ứng, Lư Sâm đã siết eo cậu, bế cậu lên sofa.

Khi Bạch Duy định phản kháng thì đã muộn.

"Anh rất thích bộ đồ em mua cho anh, em yêu." Lư Sâm ôm lấy eo cậu, dịu dàng hôn lên khuôn mặt tái nhợt của cậu, lên hàng mi run rẩy, lên đôi tai ửng hồng. "Anh từng nghĩ chỉ cần giữ em ở nhà là đủ… Nhưng em đã mang đến cho anh biết bao niềm vui. Chưa từng có ai mua quần áo cho anh, nấu cơm cho anh, đối xử tốt với anh như vậy…"

Hắn lại nâng tay Bạch Duy lên, hôn lên những móng tay tròn trịa, những khớp xương thon gọn, cổ tay trắng ngần lộ rõ mạch máu xanh. Giống như một nghi thức cầu hôn, hắn thì thầm:

"Em muốn gì không? Hay muốn đi du lịch đâu đó? Em muốn gì anh đều có thể cướp về cho em."

Lời nói của hắn nhiệt thành và chân thực, tựa như một chú chó sói vừa nhận ra chủ nhân của mình.

Bạch Duy ngây người nhìn hắn, quên cả phản kháng. Cảm giác ấy giống như bị chìm trong nước, từng lỗ chân lông bị hơi ấm ẩm ướt bao trùm, cơ thể như chìm sâu xuống suối nước nóng giữa ngày đông...

Nhưng với loài sói, chủ nhân đôi khi cũng chỉ là con mồi.

Lư Sâm tiếp tục hôn cậu, Bạch Duy khàn giọng thốt lên một tiếng, vội đưa tay đẩy đầu Lư Sâm ra.

Lư Sâm nắm lấy tay cậu, đôi mắt rực lửa ngước nhìn: "Đừng từ chối anh, được không?"

Khoảnh khắc ấy, Bạch Duy như bị nước làm tỉnh giấc: "Không được..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!