Thật khó để tưởng tượng một người như Bạch Duy lại kết hôn khi mới 24 tuổi.
Cậu đứng ở quầy lễ tân của phòng tư vấn tâm lý, đôi tay thon dài cầm bút. Mái tóc lưa thưa nhưng gọn gàng, áo sơ mi viền ren, đôi mắt màu hổ phách ẩn dưới hàng lông mi xoăn dài cong, cùng làn da nhợt nhạt khiến cậu trông như một học sinh quý tộc vừa tốt nghiệp.
Cậu học sinh ngoan ngoãn ấy đang cẩn thận viết tên mình vào tờ đơn. Nữ y tá bị khuôn mặt cậu hấp dẫn, lén nhìn trộm.
Tên: Bạch Duy
Tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn.
Học vấn: Tốt nghiệp Đại học Bắc Đô.
Tình trạng công việc: Nhà văn, làm việc tại nhà.
Nghề nghiệp của vợ/chồng (nếu có):
Mực ngòi bút loang ra một chút ở chỗ này, rồi tiếp tục: Thợ sửa xe.
Mục đích tư vấn:
Cậu viết mà không chút do dự: Tư vấn hôn nhân.
Thật khó mà tin được một sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ Đại học Bắc Đô lại xuất hiện tại một thị trấn nhỏ nơi mà ngoài tính cách thuần phác của dân địa phương, mọi cơ quan đều thiếu chuyên nghiệp, và cuộc sống thì buồn tẻ đến mức kỳ lạ.
Lúc này là ba giờ ba mươi phút chiều.
"Vì người tư vấn trước kéo dài thời gian, anh sẽ phải đợi thêm mười phút nữa." Nữ y tá cố gắng tìm đề tài để duy trì tâm trạng của khách, "Anh là nhà văn sao? Đây là lần đầu tôi gặp một nhà văn."
"Đúng vậy."
"Tôi nghĩ công việc thú vị như vậy chỉ có ở các thành phố lớn. Anh đến sống ở thị trấn Tuyết Sơn vì lý do gì? Là để lấy cảm hứng sáng tác à?"
"Thị trấn Tuyết Sơn nằm gần dãy núi tuyết, không khí rất trong lành. Nó rất tốt cho hệ hô hấp của tôi. Người chồng tôi cũng rất thích nơi này." Bạch Duy đặt hai tay lên đầu gối.
Cách cậu phát âm từ " người chồng" cứng nhắc, giống như một nhà hóa học đang đọc cụm từ "methylphenyldimethoxysilane." Tựa như "chồng" không phải là người bạn đời của cậu, mà là methylbenzoxysilane, một chất nào đó bạn không biết được tạo ra như thế nào, nhưng dẫu sao nó vẫn cứ tồn tại ở đâu đó trên thế giới này.
"Người chồng... ồ, ý tôi là, anh có một người chồng?" Nữ y tá hỏi.
Rốt cuộc là kiểu người gì mà lại dùng từ ngữ trang trọng như trong văn bản để gọi chồng mình. Điều khiến cô y tá bất ngờ hơn cả là chính cô cũng bị lời nói của Bạch Duy ảnh hưởng, đến mức cũng bắt đầu nói bằng kiểu ngôn ngữ trang trọng ấy.
Bạch Duy không nói thêm gì nữa. Nữ y tá thất bại trong việc bắt chuyện với cậu, chỉ biết nhìn cậu đầy thương cảm, nghĩ rằng chắc chắn cậu có trạng thái tinh thần rất tồi tệ, hẳn là đã chịu đựng rất nhiều đau khổ trong cuộc hôn nhân của mình.
Mọi cử chỉ của Bạch Duy đều giống như hiện thân của lễ nghi cổ xưa. Từng sợi vải không nhăn trên trang phục cậu khoác đều như đang viết lên rằng: "Tôi là một học sinh xuất sắc, hơn nữa còn xuất thân từ gia đình danh giá, không phải loại phất lên nhờ mỏ than, mà là kiểu gia tộc có truyền thống, ngồi ăn trên bàn dài." Một nhà văn, lịch thiệp, ưu tú, danh giá, không chọn ở lại thành phố lớn, mà lại cùng một người đàn ông bỏ trốn đến cái thị trấn nhỏ heo hút chim không thèm ỉa này.
Ngay cả khi người đàn ông đó chỉ là một thợ sửa chữa.
Mọi người đều cho rằng một thanh niên hoàn hảo như vậy sẽ không bước vào hôn nhân sớm, chắc chắn có khả năng điều khiển cuộc đời mình theo cách lý tưởng, giống như những bức tranh quảng cáo với cuộc sống thuận buồm xuôi gió. Nhưng hiển nhiên, chàng trai trẻ này đã vướng phải hai cạm bẫy của số phận: thứ nhất là kết hôn quá sớm, và thứ hai là mất kiểm soát cuộc sống, đến mức phải tìm đến phòng khám tâm lý duy nhất trong thị trấn nhỏ này để xin trợ giúp.
Y tá chỉ mất vài giây để tự bịa ra toàn bộ cốt truyện trong đầu mình.
Đúng là một người đáng thương… y tá nghĩ, rồi quyết định bỏ qua việc giao tiếp không mấy suôn sẻ với Bạch Duy.
"Bác sĩ Hàn Mặc đã khám xong, tôi sẽ đưa anh vào phòng tư vấn ngay." Nghe thấy âm thanh từ trong phòng, cô lại nở một nụ cười tươi tắn.
Người phụ nữ trang điểm đậm khóc sướt mướt đẩy cửa kính bước ra, xách theo chiếc túi nhỏ màu đỏ rời khỏi nơi đã khiến cô đau lòng.
Cô y tá giữ cánh cửa lại, cô nhìn thấy Bạch Duy đứng dậy từ ghế sofa chờ, chỉnh lại những nếp gấp trên quần mình. Mọi thứ đều không chê vào đâu được– một giây ấy mắt y tá chợt giật giật, bởi cô không hề nhận ra nơi đó thực sự có một nếp gấp.
Khi cô dẫn vị khách có dáng đi chậm rãi đều đặn này vào phòng tư vấn của bác sĩ Hàn Mặc, rồi để hai người họ lại trong đó, cảm giác bất an như một loại trực giác động vật bỗng dâng trào trong lòng cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!