EDIT: Kanalz
_________________
Nhờ chăm chỉ cày truyện, mấy vụ lục đục trong gia tộc lớn Tôn Miên Miên cũng hiểu sơ sơ.
Khi nãy, cô nghe rất rõ từng câu từng chữ họ nói.
Cô phải nói cho Sở Phong biết ngay!
Tôn Miên Miên chạy về phía phòng tiệc, cô gọi cho Lý Mộc Ca hỏi xem cô ấy có số điện thoại của Sở Phong không.
Cô không để ý dưới chân thế nên vấp phải một hòn đá, bởi vì quá đột ngột hơn nữa Tôn Miên Miên còn đang nói chuyện điện thoại, không kịp phản ứng ngã nhào ra phía trước.
Đầu gối đập xuống đất " ầm " một tiếng, điện thoại bị văng ra xa.
Tôn Miên Miên bị đau " ui da " một cái, cúi cuống nhìn đầu gối đang chảy máu, cô định đứng dậy đi nhặt điện thoại.
Đột nhiên mấy ngón tay thon dài xuất hiện trước mặt giúp cô nhặt điện thoại lên, " cô không sao chứ? "
Mũi ngửi được mùi gỗ thân thuộc.
Cô hơi bất ngờ sau đó vui vẻ ngước mặt lên, " Sở Phong! Tôi định đi tìm anh luôn đó! "
Tôn Miên Miên vẫn quỳ ở dưới đất, chiếc váy hồng xõa ra hai bên.
Sở Phong cúi đầu xuống, anh không hỏi cô tìm mình để làm gì, ngược lại nói " cô tự đứng lên được không? "
Tôn Miên Miên gật đầu.
Cô chống tay vào bồn cây bên cạnh, từ từ đứng dậy. Đầu gối cực kỳ đau vì thế cả người run run.
Sở Phong thấy vậy, anh bước về phía cô, đưa tay ra đỡ.
Anh cao hơn cô rất nhiều vì thế phải cúi xuống, trong chốc lát khoảng cách của hai người rất gần, gần đến mức có thể thấy rõ được cả lông tơ trên mặt đối phương.
Mắt, mũi, miệng của Sở Phong như được phóng to ra trước mặt Tôn Miên Miên.
Đôi môi hồng hào của Tôn Miên Miên khẽ mở.
Sở Phong quay mặt đi điều chỉnh lại hô hấp dồn dập, khi thấy cô đứng vững rồi, anh rút tay lại chỉ vào một căn phòng thủy tinh ở trước mặt, " chúng ta đến đó xử lý vết thương trước. "
" Được. "
Đây là căn phòng dùng để trồng hoa, tất cả hoa bên trong đều được để trên cái kệ sắt cao hoặc thấp, không khí trong đây thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ rất dễ chịu.
Trong đây còn có một bộ bàn ghế làm từ gỗ Tử Đàn, trên bàn có bộ cờ vây." Ông nội tôi khi rảnh rỗi hay đến đây tưới hoa, lâu lâu tôi sẽ cùng ông chơi cờ. "
Nói xong, Sở Phong kéo cái ghế qua, ngồi xuống đối diện Tôn Miên Miên. Anh kéo chân cô đặt lên đùi mình.
Cách một lớp quần tây nhưng Tôn Miên Miên vẫn cảm thấy được rõ ràng da thịt rắn chắc trên đùi anh.
" Tôi tôi... " Tôn Miên Miên bỗng cảm thấy xấu hổ, cô rút chân lại " để tôi tự làm. "
" Đừng có nhúc nhích. " Sở Phong cầm lấy chân cô để lại trên đùi mình, ngữ khí nhẹ nhàng đáng tin cậy.
Tôn Miên Miên theo phản xạ kéo váy xuống, ngoan ngoãn nghe lời Sở Phong không nhúc nhích nữa.
Chỉ là lỗ tai càng ngày càng đỏ lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!