Chương 41: (Vô Đề)

Edit: Kanalz

_____________

Tôn Miên Miên không thể nhớ được rằng mười phút sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Cô chỉ biết lúc đó Sở Phong cứ như đứa con nít lâu ngày chưa thấy kẹo, liên tục lấn tới, lúc nhẹ nhàng lúc mạnh bạo.

Cô không giãy giụa được, chỉ có thể ôm chặt lấy anh, mặc kệ anh làm gì thì làm.

Lâu lâu cô mở mắt ra chỉ thấy mỗi hàng lông mi đen nhánh và sống mũi cao vút.

Bởi vì thiếu oxi, đầu cô hơi choáng, trong lúc mơ màng còn suy nghĩ là " Có phải Sở Phong định ăn mình luôn rồi đúng không? "

Cuối cùng, Sở Phong cũng chịu buông cô ra, tay chân của Tôn Miên Miên nhũn hết cả rồi, hốc mắt còn vương vài giọt nước mắt. Cô dựa vào người Sở Phong thở gấp.

Hơi thở của anh hơi dồn dập, thấy cô gái nhỏ đang nhìn mình bằng đôi mắt ướt ướt, phiếm má đỏ hồng.

Anh quay người dựa vào thân cây, ôm chặt cô trong lồng ngực. Trên mái tóc nâu nhẹ của cô còn vương vài bông tuyết, anh nhẹ nhàng đội mũ vào, đưa tay vỗ vỗ lưng cô.

Thỉnh thoảng, vài người đi qua còn tò mò đưa mắt nhìn đều bị Sở Phong lạnh lùng liếc lại như một con hổ bị người khác xâm phạm lãnh thổ, trong mắt hiện lên tia cảnh cáo " cút ".

Một lúc lâu sau, Tôn Miên Miên mới đứng thẳng dậy được.

Sở Phong nhanh chóng đưa tay quệt đi vệt nước trên đuôi mắt đỏ bửng của cô, ôn nhu hỏi " Đi được chưa? "

Giọng anh rất khẽ, nghe rõ còn có sự kìm nén.

" Cậu cắn tớ! " Tôn Miên Miên sờ sờ môi mình, tức giận oán trách, giọng cô mềm mại nũng nịu hơn mọi ngày.

" Đâu, thả ra cho tớ xem một chút. "

Sở Phong nhẹ nâng cằm cô lên, quả nhiên, môi dưới có một vết cắn cực kỳ bắt mắt.

Tôn Miên Miên " hất " tay Sở Phong ra, cô đưa mắt trừng anh một cái.

Sở Phong cười cười nhích lại hôn một cái vào mặt cô sau đó nhanh chóng nhảy ra " Xin lỗi cậu, lần sau tớ sẽ chú ý. "

Anh cũng không biết tại sao nữa, lúc môi anh chạm vào môi cô, máu trong cơ thể như sôi sục. Thì ra không chỉ mỗi đánh quyền, hôn cô cũng có thể làm anh cảm giác toàn thân hưng phấn.

Cục tức này Tôn Miên Miên không nhịn được nữa rồi!!! cô đột nhiên lôi cổ áo Sở Phong xuống, mình thì nhón chân lên cắn mạnh vào cằm anh.

Không nhẹ chút nào đâu! Anh hít sâu một hơi, thả lỏng cơ thể mặc cho cô cắn.

Tôn Miên Miên cảm nhận được anh đang chiều mình, cơn giận lập tức bị áp xuống. Cô nhả ra không cắn nữa, chủ động nắm lấy tay Sở Phong " Đi thôi nào. "

Sau khi ra khỏi chùa Thanh Bình, Tôn Miên Miên vừa mở cửa lên xe, xe còn chưa chạy ra được bãi đỗ thì Tôn Á Vân đã gọi đến " Miên Miên, cô về rồi đấy, con khỏi bệnh chưa? Khi nào thì về nhà đây? "

" Cô về rồi ạ? Con vẫn ổn không có chuyện gì hết, cô đừng lo... Hôm nay vừa về chắc cô mệt lắm ạ? Thôi cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, mai con sẽ về ạ. "

Tôn Á Vân lại dặn dò cả nửa ngày mới chịu yên tâm tắt điện thoại.

Cô quay đầu nhìn người thiếu niên đang trầm ổn cầm vô lăng bên cạnh, trên cằm anh vẫn còn dấu răng đỏ chót. Cô có cảm giác cứ như học sinh hư giấu bố mẹ có bạn trai, nhân lúc họ đi vắng còn lén lút ra ngoài hẹn hò ấy.

Quả là một kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán đáng nhớ!

Sau kỳ nghỉ là kiểm tra cuối kỳ. Thầy Ngô tận dụng hết tất cả các kiến thức có trong bài thi để in đề ôn tập, mỗi ngày phát một cái, thầy ấy cũng mua đủ các loại thuốc cảm lạnh để sẵn trên bàn. Máy lạnh của lớp bị hỏng, đến giờ vẫn chưa được sửa, lớp học cứ như cái hầm băng đông lạnh ấy nên có rất nhiều bị cảm rồi.

Hồi lúc thi giữa kỳ, Khương Hạo bị tụt hạng thê thảm. Trong giờ nghỉ trưa, cậu ấy cầm cái bình giữ nhiệt ra chỗ lấy nước, một bên bứt Bản Lam Căn* một bên đọc đi đọc lại bài thơ cổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!