Chương 40: (Vô Đề)

Edit: Kanalz

Ahihi bật mí cho các bạn một chút là mấy chương trước đua xe, cẩu huyết, đánh nhau thì chương này lại cực kỳ nhẹ nhàng. Chương 40, dấu mốc cho một kỷ niệm đặc biệt của hai bạn nhỏ, kỷ niệm gì thì các bạn đọc sẽ biết =)))))

_______________

Sáng sớm của mùa đông, thời tiết se lạnh, ánh mặt trời ấm áp len lỏi vào từng khe cửa. Mi mắt của Sở Phong run run, anh từ từ mở mắt ra, ngồi dậy, cái chăn mỏng màu xám nhẹ tuột xuống ngang thắt lưng.

Trên cái tủ nhỏ cạnh đầu giường có cốc nước, anh cầm lên uống một ngụm, vẫn còn ấm. Kế bên cốc nước là một tờ giấy note nho nhỏ, trên đó viết: Tất cả đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm đều là đồ mới, cậu tuyệt đối không được tắm đâu đấy!

Tối hôm qua, lúc băng bó xong đã là một hai giờ sáng, thấy quá muộn cộng với việc anh đang bị thương nên Tôn Miên Miên không cho Sở Phong lái xe về nữa mà sắp xếp phòng cho anh ngủ tạm ở nhà cô.

Sở Phong đánh răng rửa mặt xong xuôi, anh đi xuống lầu, nghe được trong bếp có tiếng động bèn đi vào, anh thấy Tôn Miên Miên đang cẩn thận nấu lại sủi cảo.

" Cậu tỉnh rồi à? Tối qua ngủ có ngon không? Vết thương trên tay thế nào rồi? " Tôn Miên Miên giảm nhỏ lửa, đi lại kéo cánh tay của anh lên nhìn.

" Không sao. "

Cô gái nhỏ dậy rất sớm, cô búi tạm tóc lên, có mấy sợi tóc mai không đủ dài rũ xuống sườn mặt. Trên cái cổ trắng nõn còn có một dấu hôn đỏ chót.

Đó là dấu hôn do anh tạo ra.

Giống như là đánh dấu chủ quyền vậy, nó thể hiện cô vẫn là của anh.

Ánh mắt của Sở Phong sáng lên, trong lòng có chút ngứa ngáy.

Sở Phong đưa tay vén sợi tóc rũ ra sau tai của cô, dọc theo cần cổ xoa vào vết hôn kia.

Tôn Miên Miên bị nhột, cô rụt cổ lại tránh khỏi tay anh " Sủi cảo sắp chín rồi, ăn uống xong tớ sẽ thay băng cho cậu, cậu ra phòng ăn đợi tớ một chút được không? "

" Được."

Mặc dù Sở Phong bảo được nhưng anh vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, thản nhiên dựa vào tủ lạnh nhìn cô.

" Tại sao cậu còn chưa đi nữa? " Tôn Miên Miên khuấy sủi cảo trong nồi, hỏi.

" Ra ngoài không thấy được cậu. " Anh nói.

Tôn Miên Miên "... " Có bạn trai như này ai mà đỡ nổi.

Không được không được, mày phải bình tĩnh lại Tôn Miên Miên à.

" Cậu ăn đi, mặc dù chỉ là sủi cảo đông lạnh mua ngoài siêu thị thôi nhưng vị cũng tạm được. " Tôn Miên Miên bưng bát sủi cảo lớn để trước mặt Sở Phong, trên bàn còn có một vài món ăn kèm khác.

Sở Phong gắp ăn thử một cái, lớp ngoài khá mỏng, nhân bên trong là súp, trong bát còn có vài miếng hành lá được cắt nhỏ, nhìn khá đẹp mắt. Anh lại ăn thêm một miếng nữa, chẳng mấy chốc, cả người đều cảm thấy ấm áp.

Buổi tối hôm qua anh không ăn nhiều nên lúc này hơi đói, hơn nữa còn có Tôn Miên Miên ngồi ngay bên cạnh, anh cảm thấy đây là bát sủi cảo ngon nhất từ đó đến giờ, ngon hơn cả trong nhà hàng 5 sao nữa.

Tôn Miên Miên ăn rất chậm và cẩn thận. Cô dùng thìa múc miếng sủi cảo lên, cắn một miếng nhỏ ngay đầu, thổi thổi cho bớt nóng rồi mới ăn. Nhưng cô ăn cực kỳ nghiêm túc, không giống mấy bạn nữ khác, sợ mập nên lượng thức ăn ít cứ như cho gà con ăn ấy.

Tôn Miên Miên ngước mắt lên thấy anh nhìn chằm chằm vào mình " Không đủ à? " Cô vừa nói vừa múc sủi cảo từ bát của mình qua cho anh.

Múc xong cô mới nhận ra rằng có gì không đúng lắm. Sở Phong là tiểu thiếu gia được nâng như nâng trứng, vừa rồi cô đã ăn qua, không biết có bị anh chê bẩn không...

" A, nếu không thì để tớ đi nấu thêm, cậu đừng ăn cái đó. "

" Không cần đâu. " Sở Phong múc miếng sủi cảo cô vừa mới bỏ qua, há miệng ăn " Như vậy rất tốt, cậu đừng nấu nữa. "

Rất tốt?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!