EDIT: Kanalz
__________________
Sở Phong mặc áo có nón giống cô nhưng là màu đen.
Tôn Miên Miên thấy khi không đi học, ở ngoài phạm vi trường học thì Sở Phong toàn mặc màu đen, giống như là anh cực kỳ thích màu đen.
Cô cũng không nhớ đã từng đọc ở đâu nhưng màu đen là màu mang đến cho ta cảm giác an toàn. Khi bị thương, nếu bạn mặc áo màu đen thì sẽ không thấy vết máu thấm ra áo, có thể bình tĩnh xử lý hơn.
Rốt cuộc anh là kiểu người gì thế này?
Sở Nhị thiếu gia, là người cháu được Sở Thanh Phong cực kỳ yêu chiều, là cậu hai của Sở gia, từ khi sinh ra đã ở vạch đích nhưng cô cảm thấy anh chả vui tí nào. Có lẽ bên trong của anh không như vẻ bên ngoài, cả ngày nở nụ cười nhưng thật ra là hồ nước sâu thẳm.
Nhưng theo như cô cảm nhận thì anh rất biết quan sát mọi người xung quanh.
Tâm tư của anh cực kỳ nhạy bén và cẩn thận suy xét tình hình.
Nhưng tại sao lúc nào cô cũng cảm thấy anh có tâm sự, lòng nặng trĩu, chỉ biết tìm đến đánh đấu để thả lỏng tinh thần.
Cô không biết anh đã từng trải qua cái gì.
Mặc dù cô thắc mắc nhưng lúc này thay vì hỏi anh, cô lại cảm thấy đau lòng.
" Không, tớ không sợ cậu đâu. " Cô cất giọng mềm mại ôn nhu của mình, từng chữ từng chữ rơi vào tai Sở Phong. Trong lòng anh lúc này rất hạnh phúc.
Tôn Miên Miên cúi đầu mở miếng gạc cồn trong tay, cả hai đầu của miếng gạc đều là bông y tế, khi tách một đầu ra, cồn sẽ chảy để thấm ướt nửa miếng bông còn lại.
Sau đó cô ngước đầu lên, nhìn vào khuôn mặt có hơi mệt mỏi nhưng lại đẹp trai của Sở Phong. Cô nhẹ nhàng xử lý vết thương.
Tôn Miên Miên còn nhớ lần trước đến Sở gia dự tiệc sinh nhật của Sở Thanh Phong, vì bất cẩn mà ngã trầy đầu gối, lúc đó Sở Phong cũng khử trùng vết thương cho cô giống như lúc này.
Cô nhìn lên, thấy Sở Phong không có phản ứng gì.
Đến cả chân mày cũng không nhíu lại một chút luôn ấy.
Mặc dù vậy nhưng Tôn Miên Miên vẫn cực kỳ nhẹ nhàng, cô sợ làm đau anh.
Bây giờ Sở Phong cực kỳ sung sướng, thấy cô bé vì mình mà nhẹ nhàng hết sức làm anh cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua người vậy, cảm giác bực tức cũng từ từ tan biến.
Anh dùng chất giọng hơi khàn khàn của mình hỏi Tôn Miên Miên
" Cậu muốn hỏi đã có chuyện xảy ra đúng không? "
Không khí lúc này không thích hợp kể chuyện lắm, mưa như trút nước, đèn đường mập mà mập mờ, lâu lâu còn có cơn gió thổi qua làm rợn tóc gáy.
Nhưng Tôn Miên Miên lại trả lời " Đúng "
Sở Phong nhìn ra ngoài mưa, ánh mắt xa xăm trống rỗng.
Một lúc lâu sau đó, Tôn Miên Miên nghe được anh nói " Trước khi tôi lên 7, tôi cảm thấy mình là đứa bé hạnh phúc nhất trên đời. Điều kiện kinh tế có đủ hết, muốn xe có xe, muốn nhà có nhà, muốn cái gì là được cái đó. Lúc ấy, có rất nhiều người nói tôi sinh ra đã ở vạch đích, không cần tiến lên cũng như lùi lại. "
" Bố mẹ của tôi cũng rất giỏi, hầu như không có việc gì làm khó được họ. Tôi còn có một người anh trai, anh ấy ưu tú giỏi giang trong tất cả mọi việc, hơn nữa tuổi tác cũng lớn hơn tôi khá nhiều nên dĩ nhiên tôi là người được cưng chiều nhất nhà. "
" Bỗng nhiên một ngày nọ, thượng đế thu hồi hơn một nửa hạnh phúc này của tôi đi mất. "
" Bố mẹ và cả anh trai của tôi qua đời vì tai nạn máy bay trong chính ngày sinh nhật năm tôi lên 7 "
" Nếu như hôm đó tôi không bị cảm mà cùng bố mẹ bay qua Mỹ dự lễ tốt nghiệp trung học cơ sở của anh, nếu như tôi không nằng nặc đòi họ về đón sinh nhật cùng mình thì chuyện đã không xảy ra. "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!