Chương 24: (Vô Đề)

EDIT: Kanalz 

___________________________

Bỗng nhiên Sở Phong giơ một ngón đụng vào mặt cô.

Tôn Miên Miên cảm thấy chỗ được Sở Phong đụng vào cứ tê tê như thể tay anh có điện vậy.

Ngay lúc này, tim của cô đang đập rất mạnh.

Sở Phong rút ngón tay của anh lại, Tôn Miên Miên ngồi thẳng dậy cúi xuống làm bài tập. Cảm giác khi đụng vào cô vẫn khiến anh rạo rực, anh đành nhắm mắt lại ép thứ cảm xúc không đúng đó xuống.

Tôn Miên Miên lấy nắp bút chạm nhẹ vào môi mình.

Lễ Quốc Khánh năm nay rơi vào ngày thứ hai. Tất cả giáo viên ai cũng giao rất nhiều bài tập về nhà. Mỗi môn học đều có một xấp đề cương xếp chồng lên nhau, làm cho ngày lễ buồn chán hơn.

Chiều thứ hai, tiếng chuông của tiết cuối cùng vừa vang lên, Khương Hạo vừa dọn dẹp đồ của mình xong thì cậu ấy đứng dậy hát: " Tạm người bạn, tạm biệt những người bạn, tạm biệt, tạm biệt..."

Sở Phong ngồi gác chân lên bàn, khoanh tay, trông như một con mèo lớn với móng vuốt đang phơi mình dưới ánh mặt trời, uể oải nhìn Tôn Miên Miên đang dọn đồ lại, " Tôi sẽ không thể gặp cậu trong bảy ngày tới, tôi sẽ nhớ cậu lắm đấy bạn cùng bàn nhỏ."

Trong lớp rất ồn ào, tuy giọng anh không lớn nhưng cô vẫn nghe rất rõ.

Sở Phong chỉ thuận miệng nói đùa, không nghĩ cô sẽ trả lời. Không ngờ đến, đôi tai của cô đã đỏ ửng, cô ghé sát vào anh, chỉ sử dụng âm lượng đủ cho hai người nghe thấy.

Cô thì thầm bốn chữ: " Điện thoại di động ". Sau đó Tôn Miên Miên đứng dậy, không thèm nhìn anh một cái. Cô vỗ vỗ Lư Tiêu Hàn bảo cậu ấy tránh ra rồi chạy mất.

Đuôi tóc lung lay theo bước chân của cô.

Nhớ đến lúc nãy Tôn Miên Miên đưa sát mặt vào anh, cái môi mềm mại ở ngay bên cạnh. Đến bây giờ mùi hương cam sữa ngọt ngào của cô vẫn quanh quẩn xung quanh mũi anh. Đôi mắt đọng nước vì ngại ngùng mà làm cho lông mi hơi run rẩy.

Sở Phong có cảm giác như đang nâng một hòn đá mà lỡ trượt tay làm rớt xuống chân mình vậy. Không cách nào chữa khỏi.

Đêm hôm đấy, anh quay về biệt thự, Sở Thanh Phong đã đợi sẵn ở đó.

Lâu lâu mới có dịp cả hai ông cháu đều ở nhà nên quản gia Điền Bá đã đặc biệt dặn đầu bếp chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn. Bao gồm tôm ướp ngọt, sao biển hấp tươi, sủi cảo tôm, thịt lợn om sốt,...

Sở Thanh Phong gắp ra một miếng tôm sau đó chấm muối ăn trước, vừa ăn vừa nói chuyện. Bắt đầu từ thức ăn ở trường như thế nào, Sở Thanh Phong hỏi cậu về các thứ lặt vặt như quần áo, thực phẩm, phương tiện đi lại,... và cuối cùng là hỏi về điểm thi của anh.

Nhà trường đã gửi kết quả thi hàng tháng của Sở Phong về, Điền Bá chịu trách nhiệm về việc nhận thư, sau khi nhận ông lập tức mang vào cho Sở Thanh Phong. Nhìn vào bảng điểm, trung bình chỉ được có 37 điểm, ông lão rất buồn.

Vào ngày cuối tuần, sau khi học sinh về nhà để ăn lễ Quốc Khánh hết thì cổng trường lập tức bị chặn lại, vì sao à? Bởi vì trước cổng trường trở thành nơi đỗ xe hơi... Còn có mấy tờ rơi quảng cáo gia sư ví dụ như [ Điểm thi sẽ được cải thiện ngay lập tức chỉ trong vòng 2 tháng ] [ Lớp học cấp tốc ] [ Một kèm một với những giáo viên giỏi ở Nam Thành ] v.

v

Sở Thanh Phong cảm thấy cũng được bèn nói với cháu trai " Con có muốn đăng ký lớp học bổ túc vào cuối tuần không? Cái gì không hiểu cứ hỏi cứ hỏi người ta. "

Sở Phong đưa cho ông nội một bát súp gà và nói: " Con hiểu ạ, không cần đâu."

Nghe hiểu nhưng thi lại được điểm thấp!?

Ông rất hiểu đứa nhỏ này, mỗi lần thi xong về nhà hỏi nó thi được không nó đều nói được, bài thi rất dễ hoặc cũng tạm được.

Nhưng lúc phát bài ra thì sao? Được cái beep...

Sở Thanh Phong suy nghĩ một chút, ông cũng đành thôi vậy. Bây giờ có nói tiếp thì ăn cơm mất ngon, người ta hay nói trời đánh tránh bữa ăn mà. Nếu bố và anh trai của Sở Phong vẫn còn là tốt rồi, Sở Phong sẽ không như bây giờ nhưng đáng tiếc, bọn họ cũng đã đi mất rồi, nói chỉ thêm buồn.

Bây giờ nguyện vọng duy nhất của ông cũng chỉ là mong Sở Phong luôn luôn khỏe mạnh, không gặp bất trắc gì.

Lúc bọn họ đang ăn cơm, Điền Bá đi vào " Lão gia, cô hai đến ạ. "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!