Chương 21: (Vô Đề)

EDIT: Kanalz 

Đáng lẽ là hôm qua tôi đăng chương mới rồi mà lại ngủ quên mất =)) sr các cô nhiều. Bật mí xíu là chương này Phong ca nhà ta bắt đầu hành động rồi nên đăng liền các cô đọc cho nóng này 

_________________________________

Chết bà!

Mỗi đêm đều có bảo vệ đi kiểm tra vòng vòng trong trường, nếu có mấy cặp nam nữ đang hú hí với nhau mà bị bắt được thì thứ hai cả hai đứa sẽ bị phát loa phê bình trước toàn trường.

Tôn Miên Miên hoảng quá không kịp suy nghĩ, cô bắt lấy tay Sở Phong ba chân bốn cẳng mà chạy.

Sở Phong:....

Anh định nói cho cô rằng không cần chạy đâu, cũng không cần sợ. Trưởng phòng an ninh của trường trước đó từng là vệ sĩ của Sở gia, vì một vụ tai nạn, không thể tiếp tục làm nhiệm vụ của mình nên anh ta được chuyển công tác về Anh Hoa.

Cho nên nếu bị bắt cũng không sao đâu.

Nhưng mà tay của Tôn Miên Miên vừa mềm còn nhỏ bé nữa, anh không nỡ buông ra thế nên cứ chạy theo sau cô.

Tôn Miên Miên cảm thấy buổi tối hôm nay thật kích thích, cô cầm tay Sở Phong chạy mãi. Có thể hồi nãy chạy quá nhiều nên bây giờ khá là mệt, hai chân không nghe theo lời nữa, chạy càng ngày càng chậm lại.

Thấy vậy, Sở Phong khoác tay qua vai Tôn Miên Miên, đỡ cô vào một khe hở nhỏ giữa hai tòa nhà, ánh sáng đèn đường không chiếu vào đây được nên nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy có người trong này.

Chiều rộng của cái khe này chỉ đủ cho một người vì vậy hai người phải đứng sát vào nhau, không tránh khỏi sự tiếp xúc thân mật.

Ánh đèn pin quét qua, tiếng lá cây bị đạp tạo nên tiếng " xào xạt ".

" Chắc cậu nhìn nhầm rồi chứ có ai ở đó đâu? "

" Không! Rõ ràng là tôi vừa nhìn thấy bóng lưng của hai học sinh. "

" Thôi đi, tuần trước tụi mình vừa đi kiểm tra cái rừng cây kia cũng có ai đâu, làm gì có học sinh nào có lá gan lớn thế. Nhất định là cậu hoa mắt rồi. "

Rất nhanh, tiếng nói chuyện, ánh sáng của đèn pin cùng với tiếng bước chân đã đi ra xa khỏi chỗ của bọn họ.

Sau khi tiếng động xung quanh biến mất hoàn toàn, Tôn Miên Miên mới nhận ra tình huống và tư thế của bọn họ không đúng lắm.

Toàn bộ hơi thở cô thở ra đều phà hết vào cổ của Sở Phong.

Tai của Tôn Miên Miên nhanh chóng đỏ lên, lần này còn đỏ rực cả má.

Sở Phong cũng không khá hơn bao nhiêu, cả cơ thể mềm mại của cô ép chặt vào người anh, chỉ cần cúi đầu xuống một chút thôi là hôn vào tóc cô rồi.

Tôn Miên Miên lắp ba lắp bắp nói " Chúng, chúng ta, hay là tụi mình ra ngoài đi. "

Sở Phong không lên tiếng.

Mi mắt cô khẽ run, không dám ngước đầu lên nói chuyện với Sở Phong, xoay người chuẩn bị đi ra. Nhưng một bước chưa bước được thì cô đã bị Sở Phong nắm tay lại.

" Cho tôi một cơ hội đi. " Sở Phong lên tiếng

Ở trong bóng tối, tất cả các giác quan của con người đều hoạt động mạnh mẽ thế nên Tôn Miên Miên nghe rõ từng câu từng chữ Sở Phong vừa nói.

Tay của anh rõ ràng rất lạnh nhưng cô lại cảm thấy rất nóng, cổ tay bị anh cầm bỗng nhiên tê dại.

Cô cũng chưa có cái ý nghĩ sẽ vùng ra nha.

" Cậu, cậu nói gì tớ chưa nghe rõ. " Lúc nói ra câu này, tay còn lại của Tôn Miên Miên vô thức nắm chặt lại. Giọng nói của cô không giống như đang hỏi mà giống như đang nũng nịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!