Chương 17: (Vô Đề)

EDIT: Kanalz

Thầy Ngô nhìn vào bài kiểm tra trên tay, ông chỉ biết thở dài. Rõ ràng là chủ nhân của nó viết chữ rất đẹp, oai phong khí phách nhưng rất tiếc. Đáp án được ghi trên giấy so với chữ viết... nói ra hơi thô chứ như cứt í.

Thầy vật lý cầm ly nước đi ngang qua thấy vậy bèn dừng lại liếc nhìn tên " chủ nhân " của bài kiểm tra.

Hai chữ " Sở Phong " được viết rồng bay phượng múa ngay đầu bài, thầy ấy nhấp một ngụm trà " thầy Ngô, thầy nhìn lại chút đi. Kể cả bạn học này điểm có hơi thấp một chút nhưng thể nào người ta cũng vào được đại học. Nói không chừng mấy năm nữa chúng ta lại được cậu ấy trả lương. "

Thầy vật lý họ Trần, đồng thời là giáo viên bộ môn vật lý của lớp 11A1, thầy ấy cũng là một tay lão luyện với hơn 20 năm kinh nghiệm giảng dạy trong trường. Thầy Trần vốn dĩ dạy ở một trường cấp 3 trên thành phố, bởi vì thân thể của bố mẹ và vợ không tốt nên thầy chuyển vào dạy ở trường Anh Hoa.

Ở trường cũ, lương 1 tháng không đủ để bù vào tiền thuốc thang và nhu cầu sinh hoạt nhưng ở Anh Hoa thì khác, lương ở Anh Hoa vừa đủ để thầy trang trải cuộc sống.

Các giáo viên trong trường đều biết thầy Trần dạy giỏi nhưng miệng lưỡi rất độc, thầy ấy một bên nhận tiền thưởng một bên chả ưa gì mà chuyên đi nói xấu gia đình Sở Phong.

Thầy Ngô cũng không ngoại lệ thế nên chỉ đáp lại, không nói nhiều.

Trong mắt của thầy Ngô, Sở Phong không có ngốc ngược lại anh còn rất thông minh nhưng chả hiểu sao lại không hứng thú với việc học.

Điều làm ông ngạc nhiên là hôm tựu trường sắp cho Tôn Miên Miên ngồi cạnh Sở Phong. Sở Phong không hề lên tiếng phản bác cũng không ra hiệu gì rằng anh đồng ý thế mà cô bé kia vẫn ngồi cạnh Sở Phong được cho đến tận bây giờ.

Xem ra quan hệ không tồi.

Trong giờ học Tôn Miên Miên rất nghiêm túc nghe giảng, bài tập hoàn thành trong thời gian quy định. Lúc làm bài kiểm tra điểm cũng không thấp. Thầy Ngô đang có ý định nhờ Tôn Miên Miên giúp Sở Phong học, dù sao hai bạn cũng ngồi cùng bàn.

Vào buổi trưa, thầy Ngô bảo cô đến lớp làm công tác tư tưởng cho Sở Phong, tìm chủ đề cùng nhau nói chuyện để tăng thêm tình cảm bạn bè đồng thời giúp Sở Phong học hành.

Tôn Miên Miên không hiểu tại sao thầy Ngô lại giao trọng trách này cho cô nhưng cô đã đồng ý với thầy rồi.

Tiết đầu tiên của buổi chiều là Vật Lý.

Lúc vào đến lớp cô thấy bạn cùng bàn thân yêu của mình đang ôm điện thoại chơi game...

Cả trường cùng nhau mặc một loại đồng phục nhưng khi áo sơ mi trắng được khoác trên người Sở Phong thì nó lại tạo ra một cảm giác khác biệt hoàn toàn so với các bạn nam khác.

Làm Tôn Miên Miên nghĩ đến tám chữ: " bên ngoài thư sinh bên trong cặn bã. "

Bây giờ Sở Phong được sống một cuộc sống sung sướng như vậy là tại vì Sở Thanh Phong vẫn còn, nếu như không có Sở Thanh Phong làm chỗ dựa thì Sở Phong vẫn còn ung dung tự tại như vậy được à? Mặc dù Sở Thanh Phong đã có kế hoạch cho tương lai của cháu trai nhưng cuộc sống đâu thể nào yên bình như trên truyền hình?

Bất kể như nào đi chăng nữa thì con đường tương lai sẽ là do chính bản thân mình quyết định thế nên bây giờ học tập là vấn đề cực kỳ cần thiết. Học tập là con đường ngắn nhất dẫn đến thành công.

Chơi điện thoại gần nửa tiết đầu, có lẽ là cảm thấy chán quá nên Sở Phong cất điện thoại vào ngăn bàn, nằm ườn ra.

Gió mang 1 chút hơi nóng thổi từ cửa sổ vào, ánh sáng mặt trời nghịch ngợm chiếu rọi qua khe cửa. Thấy mắt có hơi nhức, Sở Phong chớp chớp mắt quay người về phía Tôn Miên Miên. Quyển sách vật lý bị cánh tay anh đè lên, các góc của quyển sách cũng đang bị gió thổi bay phấp phới.

Đôi mắt anh nhắm chặt lại, tóc hơi bay bay làm lộ ra vầng trán cao, Tôn Miên Miên thấy rõ từng sợi lông tơ trên khuôn mặt không tì vết của anh. Lúc này trông Sở Phong cực kỳ giống một chú cún làm người ta chỉ muốn ngay lập tức sờ vào.

Trên bục giảng, thầy Trần đang hăng say nói đến mức văng cả nước bọt bỗng nhiên dừng lại, cầm viên phấn trên tay bẻ thành ba đoạn, " tạch tạch " mấy cái rơi ngay trên đầu Sở Phong, văng một lớp bột trắng qua bàn Tôn Miên Miên.

" Sở Phong, cậu dậy ngay cho tôi, đứng lên nghe tôi giảng. " sắc mặt thầy Trần đen thui.

Bị đánh thức, Sở Phong một câu cũng không nói. Anh kéo ghế đứng dậy vang lên tiếng " kịt " lớn.

**

Vào tiết cuối cùng, Tôn Miên Miên đưa phiếu ăn của mình cho Lý Mộc Ca, nhờ cô ấy mang một phần cơm rang và sữa đậu nành về, " tớ hơi đau dạ dày, không muốn xuống nhà ăn. "

Lý Mộc Ca " a " một tiếng, quan tâm hỏi han " thế cậu có sao không? Hay là để tớ đưa cậu xuống phòng y tế nhé? "

" Không cần đâu, phòng ngủ tớ có thuốc sẵn. Tiết tự học buổi tối tớ về uống sau. "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!