Kanalz: hic mấy chương đầu hơi khó hiểu nhưng mọi người chịu khó chút nhé! Mấy chương sau đọc cuốn và rất hay. Đọc có mấy chỗ hả hê lắm =)))))
____________________
Đường Hoàn Hải là con đường du lịch danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất ở Nam Thành, so với ban ngày các cỗ xe ngựa kéo mang theo tiếng náo nhiệt thì đường Hoàn Hải vào ban đêm yên tĩnh, vắng vẻ. Kèm theo đó là ánh đèn đường vàng ấm áp trải dài và tiếng lá cây bị gió biển thổi xào xạc.
Một chiếc xe toàn thân bao phủ bởi 1 màu đen giống như mũi tên sắc nhọn xuyên qua gió, men theo đường Hoàn Hải lao như bay lên núi Phượng Minh.
Bãi đậu xe dưới lòng đất của biệt thự trên đỉnh núi Phượng Minh cực kỳ rộng. Hơn mười chiếc xe hơi sang trọng đã đậu trên sàn đá cẩm thạch.
Lão Kiều, chủ của bãi đậu xe đỗ chiếc Ferrari của Lâm Tư Hàn, nhị thiếu gia của tập đoàn Khải Minh vào chỗ đã được dặn sau đó đứng dưới ánh trăng ngáp một cái thật lớn. Tối nay, thiếu gia Tần Bác Minh tổ chức một bữa tiệc, tất cả các vị khách được mời đều có mặt đầy đủ
Ông đang nghĩ lát sẽ ăn món gì cho bữa tối thì trên đường núi có tiếng động cơ đang gầm rú từ xa chạy đến, một lúc một tới gần và tiếng vang càng lúc càng lớn hơn.
Lớp cao su cọ sát vào mặt đất phát ra tiếng chói tai ngắn.
" nhị thiếu gia, ngài đã tới." Lão Kiều cung kính cúi đầu chào một tiếng
Sở Phong cả người mặc một màu đen cùng cái quần jean rách, tỷ lệ đôi chân dài của anh gần bằng với tỷ lệ vàng 0,618, trên chân mang đôi giày da làm thủ công kim loại retro tôn lên độ dài đường viền của bắp chân.
Anh tháo mũ bảo hiểm xuống, một bàn tay giơ lên tuỳ ý gãi gãi mái tóc ngắn đen nhánh, trên khuôn mặt nở nụ cười như thường lệ.
" lão Kiều, tôi nghe nói con trai của chú đã thi đậu NTU, chúc mừng chú "
NTU là trường đại học đầu tiên ở tỉnh và là một trong những trường đại học trọng điểm của quốc gia theo " dự án 211 " và " dự án 985 ".
Lão Kiều nghe anh nhắc đến liền tự hào về con trai, nở nụ cười tươi và khiêm tốn nói: " nó thi chỉ được 625 điểm, so với điểm chuẩn chỉ hơn 10 điểm, không có gì đáng nhắc. "
Sau khi nói xong, sắc mặt lão Kiều liền thay đổi tự giác nhận ra mình đã nói sai, vị nhị thiếu gia trước mặt này khai giảng sắp sửa vào lớp 11, lúc đầu lão gia đã tốn rất nhiều công sức để mời năm gia sư kèm cho anh thi cấp ba mới đậu. Cho nên sự khiêm tốn của ông chính là gián tiếp mỉa mai cậu chủ.
Lão Kiều vội vàng sửa lại " thật ra thì cũng tạm được, nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống chả ai bằng mình. "
Câu này nghe trực tiếp rõ ràng là cười giễu.
Lão Kiều cảm thấy bản thân ngu xuẩn đến phát khóc, hận không thể tự tát mình một cái, lão căn bản là không dám cùng Sở Phong mặt đối mặt bèn rũ mắt xuống lắp bắp nói " ha, Nhị thiếu gia, tôi không có ý gì khác, tôi tôi chỉ là không biết cách nói chuyện, cháu đừng vì chuyện này mà cùng tôi so đo. "
Sở Phong vỗ vỗ bờ vai cũa lão, thậm chí còn cười ra tiếng " chú Kiều, cháu ở trong mắt chú liền có thể xuống tay ư? "
Nhìn theo bóng lưng cao gầy của cậu bước vào thang máy, lão Kiều mới dám thở dài một hơi, nâng tay lên trán lau một lớp mồ hôi lạnh.
May mắn là Nhị thiếu gia, nếu đổi lại là hai vị biểu thiếu gia, nói không chừng lão liền trực tiếp bị cuốn gói đi khỏi.
Diện tích của căn biệt thự ước chừng năm nghìn mét vuông, lưng dựa vào núi mặt hướng ra biển. Sân thượng lớn chia sảnh trước thành các khu vực hình chữ thập. Mỗi khu vực đều có nơi để tiếp khách, tất cả các phòng đều dùng bộ ghế sofa da chất lượng cao màu trắng mặt trăng, mọi nơi trong phòng tiếp khách đều có thể nhìn thấy rõ biển xanh mênh mông xinh đẹp và màu sắc của những đám mây bay bồng bềnh trên trời.
Lúc này, khu tiếp khách vẫn sáng trưng, đài quyền anh tạm thời được đặt ở giữa của bể bơi rộng như sân bóng rổ, bốn phía trống trơn không có vật ngăn cản, có hai người phụ nữ xinh đẹp là một trong một trăm người mặc những bộ bikini mát mẻ đang đấu với nhau.
Nhưng nhìn ra, hai người ấy đều không đánh quyền.
Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là người xem phía dưới đều đang rất cao hứng. Những tên được sinh ra ở thế hệ này mỗi người đều ngậm chiếc thìa vàng trong miệng, bọn họ cái gì cũng không hiểu vì thế thỉnh thoảng tìm đến những thứ mới mẻ và kích thích.
Bùm một cái, cô gái đã bị đánh gục và rơi xuống nước, chọc cho đám công tử xung quanh đều bật cười.
Cô gái thắng trận đưa tay lên vuốt mái tóc bị rối trên đầu, lau sạch vết máu dính trên khoé miệng, từ dưới võ đài đi đến trước mặt Tần Bác Minh, quyến rũ kêu một tiếng " Tần Thiếu."
Tần Bác Minh ném tấm thẻ tín dụng đen ( blackcard) cho cô, cô nàng vội vàng nhận lấy, cười khoa trương nịnh nọt, những lời tâng bốc từ miệng cô liên tục tuôn ra.
Tần Bác Minh thiếu kiên nhẫn càu nhàu " Đừng dùng khuôn mặt sưng phồng giống như đầu heo của cô lắc lư trước mặt tôi, lượn đi! "
Đây không phải là lần đầu tiên cô ta nịnh nọt những kẻ như này, vội vàng lùi ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!