Chương 9: Gối lên cánh tay anh

Đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn của cô ở trước mắt anh rất ảnh hưởng đến công việc. 

Phó Ngôn Châu nhìn trái nhìn phải, trên tay vịn sô pha có chăn, anh kéo tới đắp lên cho cô, không hiểu tâm lý của cô: "Đặt chân trên đùi người khác có thể khiến em thấy thoải mái hả?

"Mẫn Hy hào phóng thừa nhận:"Ừm.

"Đăng nhập vào hộp thư, cô lại nói:"Cũng có thể ngăn ngừa bệnh giãn tĩnh mạch khi về già.

"Phó Ngôn Châu cạn lời mất một lúc lâu. Nhiệt độ trong phòng không thấp như vậy, hai chân Mẫn Hy được bọc trong chăn, cô chê nóng. Cô đá chăn:"Em không lạnh, lấy nó xuống, nóng quá.

"Phó Ngôn Châu vẫn thờ ơ, không chỉ không lấy xuống, còn đặt mấy văn kiện đè lên chăn ký tên, hai chân cô không thể nhúc nhích, rung cũng không làm rơi chăn được. Anh thì thầm:"Lấy chăn xuống thì anh nóng.

"Mẫn Hy lúc ấy không kịp phản ứng lời này là có ý gì. Phó Ngôn Châu ký chữ ký rồng bay phượng múa của mình lên văn kiện, nghiêng mặt nhìn cô:"Trong lòng thoải mái hay cơ thể mát mẻ, em chỉ được chọn một cái, muốn tiếp tục để chân lên đùi anh, thì phải thành thật che chân, bằng không em bỏ chân xuống."  

Mẫn Hy bất giác, cái gọi là nóng của anh chính là khô nóng ở phương diện kia. 

Cô không còn lộn xộn nữa, để anh tập trung làm việc.  

Phó Ngôn Châu đóng lại tập văn kiện đã ký đặt sang một bên, cầm lấy một tập văn kiện khác rồi mở ra. Tay áo ngủ của anh trượt xuống, anh buông tài liệu rồi xắn lên. 

Mẫn Hy vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy anh đang xắn ống tay áo, vẫn xắn đến tận khuỷu tay, xem ra cơ thể vẫn khô nóng khó nhịn. 

Cô ngồi dậy, kéo chăn ra, bỏ chân khỏi đùi anh, cuộn tròn trên sô pha.  

Trên đùi đột nhiên nhẹ bẫng, Phó Ngôn Châu im lặng nhìn cô vài giây, cho rằng cô không chịu nổi nhiệt, không muốn đắp chăn nên mới bỏ chân xuống. 

Hai người mỗi người chiếm một đầu của sô pha, ai làm việc người nấy.  

Điện thoại di động của Phó Ngôn Châu rung lên hai đợt, điện thoại di động bị Mẫn Hy đè dưới chân, cảm nhận được sự rung động, cô cầm lấy đưa cho Phó Ngôn Châu, trong lúc vô tình liếc thấy hai chữ Chử Dật trên màn hình. 

Cô đã từng nghe thấy cái tên này, đó là bạn cùng lớp trung học của anh.  

Phó Ngôn Châu mở ra, Chử Dật gửi tới hai tin nhắn liên tiếp: [Chiều mai tôi đi đánh golf với bên khoa học kỹ thuật Thịnh Thời.] 

[Khi nào cậu rời Giang Thành?

Nếu có thời gian thì đi cùng?] 

Phó Ngôn Châu: [Đã về rồi. Ngày mai tôi không rảnh.]

Trả lời xong lại nhìn chằm chằm tin nhắn đầu tiên, gần đây anh từng nghe qua cái tên khoa học kỹ thuật Thịnh Thời này, Mẫn Lộ có nhắc tới vào sinh nhật anh, nói Hy Hy đang phụ trách dự án của khoa học kỹ thuật Thịnh Thời, ngày đó còn phải đội mưa đến trung tâm nghiên cứu và phát triển của họ.

Anh hỏi thêm một câu: [Nói chuyện hợp tác với Thịnh Kiến Tề?]

Chử Dật: [Không phải. Thịnh Kiến Tề vừa tiếp quản khoa học công nghệ Thịnh Thời, tôi định sẽ giành lấy hợp đồng quan hệ công chúng bên họ, coi như là tặng quà cưới cho Chúc Du Nhiên.]

Vốn là quà sinh nhật cho Chúc Du Nhiên, nhưng lại đột nhiên trở thành quà kết hôn. 

Phó Ngôn Châu: [Sao lại gọi tôi đi cùng?]

Chử Dật nói thật: [Vốn Thịnh Kiến Tề đã quyết định thay đổi đối tác quan hệ công chúng hiện tại để ký hợp đồng với công ty của Chúc Du Nhiên, hẹn ngày mai gặp mặt để nói chuyện chi tiết.]

[Ai ngờ Thịnh Kiến Tề lại đột nhiên thay đổi, vừa mới gọi điện thoại cho tôi nói tạm thời không có cách nào thay đổi đối tác quan hệ công chúng trước đó, không ký với Chúc Du Nhiên được.

Tôi nghĩ đến việc nhờ giúp đỡ đi sân sau.]

Thịnh Kiến Tề không thể không cho Phó Ngôn Châu mặt mũi được.

Chử Dật biết Phó Ngôn Châu bận rộn: [Cậu không rảnh thì thôi.] 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!