Chương 76: Ngoại truyện - Không nỡ

Khi đến cơ sở trồng hoa hồng đã là chiều tối, nơi đây bốn mùa thay đổi không quá rõ rệt, khí hậu dễ chịu. Mẫn Hy mặc một chiếc áo gió mỏng thoải mái, gió thổi phả lên khuôn mặt cô nhẹ nhàng khoan khoái. 

Lúc Phó Ngôn Châu xuống xe có cầm theo một tờ báo cũ, tờ báo này mang từ nhà của anh ở Boston tới, đó là tờ báo của rất nhiều năm trước, kẹp ở trong sách quên mất nên giữ lại tới tận bây giờ. 

Mẫn Hy nắm lấy tay anh: "Anh cầm báo làm gì vậy?Phó Ngôn Châu nói:Nó rất hữu dụng.

"Đương nhiên Mẫn Hy biết nó hữu dụng, nếu nó vô dụng anh sẽ không mang đến đây, cô dùng khuỷu tay chọc vào thắt lưng anh một cái, học theo giọng điệu của anh:"Nói chuyện cho tử tế.Phó Ngôn Châu cười:Có chỗ nào anh nói chuyện không tử tế à?" 

"Anh không nói cho em biết anh dùng báo để làm gì.

"Mẫn Hy vừa nói vừa chèn ép anh, vốn con đường đang thẳng, Phó Ngôn Châu bị cô ép đến ven đường, quần áo cọ lên hoa hồng. Phó Ngôn Châu bất đắc dĩ bật cười, nắm chặt tay cô:"Hy Hy, đi đứng cho đàng hoàng.

"Mẫn Hy vẫn cố chọc anh, lại ép anh vào ven đường thêm chút nữa. Phó Ngôn Châu nhét báo vào tay cô."Cái này, anh đưa cho em…

"Làm gì? Mấy chữ phía sau còn chưa nói ra khỏi miệng, bỗng nhiên Mẫn Hy bị bất ngờ mà kêu lên một tiếng, cô bị anh ôm ngang lên. Phó Ngôn Châu khom lưng, cố ý đặt cô rất thấp, Mẫn Hy cảm giác mình sắp rơi xuống mặt đất, hai tay cô ôm chặt lấy cổ anh."Có thể đi bộ tử tế được không?" 

"Không thể." 

Mẫn Hy cười, liều mạng ôm chặt lấy anh để tránh bản thân bị ngã xuống đất. 

Vệ sĩ đi ở phía sau, không biết nên đặt tầm mắt qua đâu. 

Anh đi ta đi ở phía sau, ra vẻ quan sát chung quanh xem có gì khác thường hay không, động tác này thật sự là tự lừa mình dối người, chi nhánh có hệ thống an ninh thông minh, người ngoài căn bản không vào được. 

Chờ đến khi phía trước không còn tiếng cười đùa nữa, anh nghĩ hai người kia hẳn là đã trở về trạng thái bình thường, nhưng  mới xoay người qua chưa được một giây lại lập tức quay đi. 

Phó Ngôn Châu đứng thẳng, ôm cô về độ cao bình thường. 

Vừa rồi khi cô gọi một tiếng chồng, Phó Ngôn Châu mới không trêu và ôm chặt cô vào trong ngực. 

Mẫn Hy hôn anh, học theo nụ hôn sâu của anh. 

Tư thế ôm kiểu công chúa không có cách nào hôn lâu được, cổ sẽ bị mỏi. 

Phó Ngôn Châu hôn lên môi cô lần nữa, thả cô xuống rồi cầm tờ báo từ trên tay cô. 

"Chờ một chút." Mẫn Hy túm lấy góc tờ báo "Đưa em xem ngày tháng trên đó.

"Cô còn tưởng mình đọc nhầm, nhưng sau khi xác nhận lại một lần nữa mới thấy, quả thật là tờ báo của tám năm trước, năm đó anh còn chưa tốt nghiệp. Cô ngẩng đầu lên hỏi anh:"Tờ báo cũ này anh mua ở đâu vậy?

"Phó Ngôn Châu lại đưa tờ báo cho cô:"Không phải anh mua, mà là mang từ Boston tới đây.

"Phía trước, cách đó không xa là căn nhà gỗ có cối xay gió màu lam mà Mẫn Hy thích nhất,"Em cứ đọc từ từ.

"Anh sải bước về phía ngôi nhà gỗ. Mẫn Hy vừa đi vừa xem, nhớ lại tin tức diễn ra năm đó. Cửa phụ của căn nhà gỗ nhỏ không khóa, Phó Ngôn Châu trực tiếp mở ra, bên trong có một ít dụng cụ, anh tìm một cái kéo, cắt mấy đóa hoa hồng trắng bên cạnh."Hy Hy.

"Mẫn Hy đi rất chậm, còn ở phía sau hơn mười bước, anh gọi cô tới. Mẫn Hy gấp tờ báo lại:"Em đến đây.

"Lúc này mới nhìn thấy trên ghế gỗ bên cạnh anh có hơn mười đóa hoa hồng. Mẫn Hy bất giác:"Anh dùng nó bọc hoa hả?" 

"Ừ.

"Phó Ngôn Châu không biết gói, chỉ dựa theo cảm tính, dùng báo gói lại hơn mười đóa hoa hồng trắng, sau đó đặt vào tay cô. Anh đi cất dụng cụ rồi đưa cô đến một khu vườn hoa hồng khác. Dọc theo con đường lát ván gỗ, họ đi bộ hơn hai mươi phút mới đến nơi. Ánh mặt trời đã tắt từ lâu, bầu trời phía tây giống như được nhuộm bằng các sắc thái khác nhau của màu xanh lam. Mẫn Hy ngồi trên nóc một ngôi nhà gỗ nhỏ, nhìn ra nhánh sông Rhine dưới ánh hoàng hôn. Phó Ngôn Châu đứng dưới ngôi nhà gỗ, chụp mấy tấm hình."Hy Hy, có muốn xuống đây không? Phía trước còn có một điểm tham quan nữa."

Mẫn Hy không khỏi lo lắng: "Trời sắp tối rồi, có thấy rõ được không anh?

"Phó Ngôn Châu cất điện thoại di động đi,"Thấy rõ. Trời tối mới có tác dụng.

"Anh đỡ chiếc thang gỗ, Mẫn Hy cẩn thận men theo chiếc thang từ trên mái nhà xuống. Khi chiếc thang chỉ còn hai bậc cuối cùng, Phó Ngôn Châu trực tiếp ôm cô từ xuống, anh không quên nhắc cô ôm lấy bó hoa hồng kia lên. Mẫn Hy tưởng rằng còn phải đi rất xa, vừa rồi lúc cô ở trên nóc nhà gỗ không nhìn thấy xung quanh có điểm tham quan đặc biệt gì, vậy mà chỉ đi khoảng năm phút, khi con đường gỗ sắp quẹo phải, Phó Ngôn Châu dừng lại, anh xoay mặt nói với cô:"Em ôm bó hoa kia dựa vào cột đèn đường, để anh xem qua hiệu ứng ảnh." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!