Chương 7: Hô hấp của hai người theo bản năng chợt ngừng lại

Trước 7 rưỡi tối Phó Ngôn Châu đã có mặt ở buổi tiệc rượu, trước đây trong những trường hợp như thế này anh sẽ không đến sớm, có khi chỉ lộ diện khoảng mười mấy hai mươi phút đã vội vàng rời đi, hôm nay chủ nhân của buổi tiệc là Nghiêm Hạ Vũ, lại là tiệc rượu đặc biệt dành cho anh, nên anh cũng nể mặt. 

Nghiêm Hạ Vũ đợi anh ở cửa phòng tiệc, nhìn cà vạt sọc màu đỏ sậm của anh thì lên tiếng: "Không cần trang trọng thế đâu, ngày lĩnh chứng cũng không thấy cậu thắt cà vạt như vậy.

"Bởi vì ngày lĩnh chứng không có ai"cắn

"cổ anh. Hôm nay sau khi xong chuyện, khi anh ôm lấy Mẫn Hy, cô liền cắn anh một cái, sau đó vì cô không muốn thừa nhận là đang cố ý nhằm vào anh, còn tỏ vẻ dở hơi nói là bị anh mê hoặc, nhất thời bị sắc đẹp mê muội tâm trí nên mới cắn anh, không thể trách cô. Nghiêm Hạ Vũ hất cằm về phía phòng tiệc:"Chỉ chờ mỗi cậu thôi.

"Hai người vừa tán gẫu vừa đi vào bên trong. Phó Ngôn Châu:"Tối nay tôi không uống rượu, bảo người mang cho tôi một ly nước lạnh." 

"Sao vậy, Mẫn Hy quản không cho cậu uống à?

"Vết thương nơi đầu lưỡi còn chưa lành hẳn, anh không dám động vào rượu."Bị cảm, vừa uống thuốc hạ sốt.

"Đêm nay Phó Ngôn Châu là nhân vật chính, vừa vào phòng tiệc đã bị mọi người nhiệt tình vây quanh. Một vòng xã giao đi xuống, hai ly nước lạnh không thể đỡ được. Nghiêm Hạ Vũ sợ anh uống tiếp thì cơ thể sẽ không chịu nổi, nhỡ đâu bệnh cảm lại nặng thêm, vì thế nói dối là có việc cần hỏi anh, kéo anh từ trong đám người đi sang một bên, tạm thời giải vây."Cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người ở Giang Thành đối với cậu rồi chứ?

"Phó Ngôn Châu tự biết:"Là nhiệt tình với tiền của tôi.Nghiêm Hạ Vũ cười:Nói toạc ra thế thì không còn thú vị nữa.

"Vừa rồi ở phòng tiệc Phó Ngôn Châu có nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lúc ấy anh bị mọi người vây quanh, nhắc đến việc quy hoạch phát triển công viên mấy năm tới, người đó cũng không tới gần nữa. Anh hỏi Nghiêm Hạ Vũ:"Lữ Trăn sao lại ở Giang Thành?" Còn xuất hiện ở tiệc rượu tối nay. 

"Quê cô ấy ở Giang Thành, ông bà nội vẫn còn ở đây, trở về cũng không có gì là lạ." 

"Cô ấy biết tối nay tôi ở đây sao?" 

"Biết. Chính là vì cậu nên mới tới." Nghiêm Hạ Vũ nói: "Tôi nói với cô ấy là cậu đã lĩnh chứng.

"Phó Ngôn Châu trầm giọng nói:"Sao lại mời cô ấy đến đây? " 

"Không mời, lúc nhìn thấy cô ấy ở trước cửa phòng tiệc, tôi còn ngăn cản không cho vào? Mẹ cô ấy là tổng biên tập báo tài chính, có chút giao tình với mẹ tôi. Bác cả của người ta còn có hợp tác với cậu, mọi người đều tới, về tình về lý tôi đều không thể trực tiếp đuổi người đi được." 

Chén rượu của Nghiêm Hạ Vũ đã trống không, anh ta vẫy tay ra hiệu với bồi bàn, sau khi đổi một ly ở trong khay, nói tiếp: "Những món nợ tình cảm của cậu, nhân lúc có thể thì sớm xử lý đi, đừng phụ lòng Mẫn Hy.

"Phó Ngôn Châu không hiểu:"Tôi nợ tình cảm gì?

"Nghiêm Hạ Vũ nhìn anh:"Được rồi, tôi cũng không phải Mẫn Hy, ở trước mặt tôi cậu cũng không cần phải diễn cảnh thái bình giả tạo."  

"Lữ Trăn rốt cuộc đã nói lung tung gì với cậu vậy?" 

"Cô ấy không nói gì cả. Có người nói cậu và Lữ Trăn vừa hẹn hò thì cậu đã ngoại tình, trong vòng một tuần đã thấy cậu cùng mấy người phụ nữ khác nhau ra vào khách sạn. Không ít người biết chuyện này, nhưng không ai dám nói trước mặt cậu, nhưng không có nghĩa là không có dị nghị sau lưng. Cậu thực sự nghĩ danh tiếng của cậu tốt hơn tôi được bao nhiêu? Ở trong mắt bọn họ, hai chúng ta là cá mè một lứa." 

"……

"Phó Ngôn Châu bật cười:"Tôi và Lữ Trăn có từng hẹn hò?" 

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến liền. 

Không đợi anh đi tìm Lữ Trăn, Lữ Trăn đã cầm ly rượu vang đỏ đi tới, đêm nay cô ta mặc một bộ lễ phục màu đỏ thẫm, xinh đẹp động lòng người. 

Nghiêm Hạ Vũ bèn mượn cớ rời đi. 

Lữ Trăn nghe nói Phó Ngôn Châu đã kết hôn, không dám tin, cô ta và Nghiêm Hạ Vũ không thân, không có hỏi chuyện cụ thể được, chỉ có thể xác minh từ những người khác, Phó Ngôn Châu thật sự là đã kết hôn. 

Cô ta có chút không cam lòng, cũng có chút hối tiếc, nhưng cũng biết được rằng anh kết hôn trong tâm thế hoàn toàn thoải mái. 

"Chúc mừng, tân hôn vui vẻ."

Lữ Trăn cười, cách một khoảng không mà kính Phó Ngôn Châu.  

"Cám ơn." Phó Ngôn Châu cũng lười vòng vo: "Tìm tôi có chuyện gì?Lữ Trăn cười cười:Tôi có thể có chuyện gì được nữa, tìm cậu uống một ly." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!