Ngày Chúc Du Nhiên tổ chức hôn lễ là lần đầu tiên anh và Mẫn Hy chiến tranh lạnh lâu như vậy, cả một ngày không liên lạc, phải mất mấy ngày sau mới hòa dịu lại.
Lúc ấy chỉ cảm thấy là Mẫn Hy tuỳ hứng quen rồi, chuyện gì cũng phải thuận theo ý cô, tất cả mọi người đều phải đặt yêu cầu của cô lên vị trí đầu tiên.
Nửa đêm anh đến quán bar đón cô, trách nhầm cô chiến tranh lạnh.
Cô nói với anh: Phó Ngôn Châu, trên thế giới này người không muốn chiến tranh lạnh với anh nhất chính là em.
Lúc ấy anh không hề hiểu được ý của câu nói ấy.
Phó Ngôn Châu đưa chai nước cho Chử Dật, "Cậu gặp được Mẫn Hy, cô ấy ở quán bar nghe nhạc uống rượu, tôi đều biết. Người tối đó đến quán bar mua say rồi sáng hôm sau nghe ngóng thông tin của Mẫn Hy cũng là cậu đúng chứ.
"Anh đưa nước cho Chử Dật là muốn để anh ta uống nước ăn kẹo cưới, có thể không cần mở miệng nói thêm điều gì nữa. Nhưng không gì chặn lại miệng Chử Dật được cả,"Có nhiều chuyện cậu không biết lắm. Tối hôm đó tôi nói với Mẫn Hy rằng người tôi thích hôm ấy kết hôn. Cô ấy nói với tôi, chồng cô ấy đến tham dự hôn lễ của bạn học nữ anh ấy yêu thầm rồi.
Sau đó cậu đưa Mẫn Hy đến buổi tụ tập, bọn tôi nhận ra được đối phương là người hôm ấy ở quán bar kể khổ cùng mình.
"Nghiêm Hạ Vũ đang ăn bánh cưới, bị anh ta làm cho muốn sặc, cố gắng nhịn lại. Anh ta cho Phó Ngôn Châu một ánh mắt, Phó Ngôn Châu cũng nhìn anh ta."Hai người không cần phải nhìn nhau ám chỉ."
"…"
"Tôi sớm đã biết cậu thích Chúc Du Nhiên rồi, không theo đuổi cô ấy cũng là vì tôi." Chử Dật mở nắp chai sô đa, dùng chai của mình chạm vào chai của Phó Ngôn Châu, cũng không nói thêm những lời sến sẩm, "Cảm ơn, những năm qua làm khó cậu rồi.
"Anh ngẩng đầu, uống một hơi hết nửa chai nước. Uống xong mới phát hiện hai người kia không có phản ứng gì,"Sao hai người không kinh ngạc chút nào vậy?" Anh nhìn thẳng Phó Ngôn Châu, thấy anh thờ ơ, không khỏi cao giọng: "Mẫn Hy biết cậu thích Chúc Du Nhiên đấy!"
Nghiêm Hạ Vũ tiếp lời: "Cậu chậm một bước, tôi đã đâm nhát dao này rồi."
Chử Dật hoang mang: "Ý gì vậy?"
"Cậu ấy không thích Chúc Du Nhiên." Nghiêm Hạ Vũ tường thuật lại câu chuyện vừa xảy ra khoảng hai mươi phút trước cho Chử Dật nghe.
Nghe xong, Chử Dật cảm thấy thoải mái.
Rất kỳ quặc, anh cảm thấy thoải mái không phải là vì Phó Ngôn Châu và anh không cùng thích một người, cũng không phải vì mình mà thoải mái, mà cảm thấy thoải mái thay cho Mẫn Hy. Có thể là do yêu thầm quá lâu, tất cả tâm tình của Mẫn Hy anh đều có thể đồng cảm được.
Tất cả những gì anh từng trải qua, đều hy vọng Mẫn Hy sẽ không gặp phải.
Nghiêm Hạ Vũ lại trêu Chử Dật: "Cậu còn có nhát dao nào mới muốn đâm cậu ấy không? Nếu không có, cậu ấy sẽ không có phản ứng nào cả."
Chử Dật: "…."
Hết rồi.
Hôm nay anh đến là muốn thay Phó Ngôn Châu phân tích nguyên nhân thực sự của việc ly hôn, liệu có phải liên quan đến Chúc Du Nhiên hay không, không phải đến đâm chọc Phó Ngôn Châu.
Còn về việc trước khi kết hôn Mẫn Hy đã thích Phó Ngôn Châu, anh không định nói ra. Yêu thầm là chuyện vô cùng hèn mọn, người trong cuộc không hề muốn đối phương biết được điều này.
Sau khi biết được rồi, nhỡ phản ứng của đối phương bình bình, thì chỉ có bản thân cảm thấy ngượng ngập và khó chịu mà thôi.
Chử Dật thở dài một hơi, bóc bỏ kẹo cưới ăn.
Ngón tay vô thức gập vỏ kẹp, loạch xoạch.
Phó Ngôn Châu vắt chéo chân dựa người lên ghế, anh không thích bộc lộ cảm xúc cá nhân trước mặt người khác, lòng đau đớn đến mức không muốn nói chuyện, tiện tay cầm một chiếc kẹo cưới trên bàn lên.
Hôm nay không có tâm trạng uống rượu, Nghiêm Hạ Vũ tìm dì, nhờ dì nấu cho vài món, bọn họ ăn chút đồ đơn giản là được.
Mặt trời lặn xuống, sắc trời bị từng tầng lớp xám xịt bao phủ lấy.
Chử Dật lại thở dài một lần nữa, nói về buổi tối ở quán bar hôm đó: "Sao cậu không gọi cho cô ấy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!