Chương 47: Chân tướng

Bảy giờ sáng hôm sau, Mẫn Hy gửi email cho người phụ trách quan hệ công chúng của Xe hơi Thịnh Thời, vừa nhận được phản hồi của đối phương. 

[Mẫn tổng, thật xin lỗi, tôi vừa mới nhìn thấy tin nhắn và email của cô. Cuộc họp hôm qua kéo dài đến tận nửa đêm, công ty vừa thay đổi nhân sự, tiến độ dự án bị trì hoãn mất hai ngày.

Cựu CEO của chúng tôi thăng chức lên ban lãnh đạo của tập đoàn, CEO mới sẽ nhậm chức vào tháng sau, còn có những thay đổi nhân sự khác, tất cả đều đang được bàn giao công việc.

Quan trọng là công việc của tôi cũng có thay đổi, vì vậy tiến độ dự án sẽ bị trì hoãn một chút, tôi sẽ sắp xếp người bàn giao công việc với cô càng sớm càng tốt.]

Sau khi Mẫn Hy hỏi qua, hoá ra là đối phương được thăng chức. 

[Xin chúc mừng.] 

[Hơi bất tiện nhưng có thể cho tôi hỏi trước một chút được không, CEO mới là ai vậy?]

Ý tưởng ban đầu cho hạng mục dự án này của cô đã được chấp thuận bởi CEO trước, nhưng cô sợ nó lại không hợp với ý của CEO mới, cô không muốn lặp lại nỗi đau như hồi làm hạng mục cho Công nghệ Thịnh Thời trước kia. 

Đối phương nhanh chóng trả lời cô: [Không có gì bất tiện cả, nội bộ chúng tôi đã phát thông báo bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự.

CEO kế nhiệm là Thịnh Kiến Tề.]

Mẫn Hy: "…" 

Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ. 

Lần trước đến Công nghệ Thịnh Thời, CEO mới là Thịnh Kiến Tề, lần này vẫn là anh, giống như cô đang bước vào một vòng lặp nào đó, làm thế nào cũng không tránh khỏi anh ta được. 

Lúc Xe hơi Thịnh Thời bên kia điều chỉnh nhân sự, cô tạm thời không cần qua đó, có thể nghỉ ngơi hai ngày, điều này cũng có nghĩa là tiếp theo đây, tiến độ dự án càng phải được đẩy nhanh, sau này sẽ rất khó có thời gian để nghỉ ngơi. 

Mới bảy giờ năm phút sáng, Mẫn Hy đang định ngủ nướng tiếp. 

Ngủ lúc đầu óc tỉnh táo, vừa nhắm mắt lại có hình ảnh một người hiện lên trong đầu. Cô bèn rời giường, xuống bếp nghiên cứu nấu đồ ăn sáng.

Cố gắng không để cho bản thân ngồi một chỗ và không có gì để làm. Đó là câu mà mẹ đã nhắn đến cô sau khi cô ly hôn. 

Vừa chiên hai quả trứng, đến khi gần chín thì chuông cửa vang lên. 

Mẫn Hy tắt bếp, trên người vẫn mặc bộ quần áo ở nhà, cũng không có thời gian thay, cứ đi ra trước, xem sáng sớm là ai tới tìm cô. 

Nhìn thấy rõ người bấm chuông cửa qua mắt mèo, cũng không cần phải thay bộ đồ ngủ trên người nữa. 

Mẫn Hy mở cửa, "Anh, anh đi từ đâu đến vậy? Sao đến sớm thế.

"Nửa đêm hôm qua Mẫn Đình đã hạ cánh xuống Thượng Hải, không quấy rầy em gái nghỉ ngơi, anh ở lại khách sạn đối diện một đêm. Anh đặt vali sang một bên và hỏi:"Em đã ăn sáng chưa?" 

"Em đang nấu." 

"Học được món gì rồi?" 

"Trứng chiên." 

"…" Mẫn Đình vẫn khen: "Không tồi." 

"Kỹ thuật chiên không tốt lắm, lửa hơi lớn." Mẫn Hy bước nhanh vào bếp, sữa đã nóng, cô không quên quay đầu nói chuyện với Mẫn Đình: "Anh, anh tới đây công tác à?" 

"Ừ. Bàn về một dự án, khoảng ba đến bốn ngày." Mẫn Đình thông báo cho em gái yên tâm: "Cái chính là anh muốn tới thăm em, sẽ không ở lại, không ảnh hưởng đến em.

"Cũng không ảnh hưởng đến việc cô khó chịu mà rơi nước mắt. Vừa ly hôn không bao lâu, cô cần phải phát tiết cảm xúc, anh hiểu. Mẫn Hy hiểu sai:"Anh ở đây cũng không ảnh hưởng gì, mấy ngày nay nhân sự bên Xe hơi Thịnh Thời có thay đổi nhiều, không có nhiều việc bận lắm, cũng không cần phải đến Thịnh Thời, buổi tối còn có thể nói chuyện phiếm với anh.

"Mẫn Đình suy nghĩ một lát, thuận theo ý em gái. Bữa sáng của Mẫn Hy rất đơn giản, một ly sữa với hai trái trứng chiên. Chờ em gái ăn xong, Mẫn Đình hỏi:"Hôm nay không cần đến Thịnh Thời đúng không?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!