Chương 41: Biết sự thật

Mẫn Đình đi lấy khăn ướt cho em gái, cũng không hỏi tại sao cô cứ nhất quyết ra nước ngoài, ly hôn nói thì dễ, chỉ có cô mới biết được giây phút cô thực sự muốn buông tay nó đau đớn nhường nào.

Ngay cả anh trai thì cũng không thể nào thấu hiểu được nỗi đau ấy.

Hơn một năm trôi qua, tình cảm của cô với Phó Ngôn Châu càng thêm sâu đậm, nếu có bảy phần, cô chắc chắn muốn Phó Ngôn Châu đáp lại tình cảm của mình bằng bảy phần, thậm chí là nhiều hơn một chút.

Nhưng Phó Ngôn Châu lại không yêu cô, làm thế nào anh có thể đáp lại cô đây?

Nếu chỉ đơn giản là nhìn từ góc độ hôn nhân, Phó Ngôn Châu đã làm rất tốt, nhưng điều này còn khác xa so với điều mà em gái anh mong muốn.

Có lẽ giống như mẹ đối với bố vậy.

Mẫn Hy lau nước mắt, Mẫn Đình nhận lấy khăn mặt trên tay cô: "Em muốn ăn gì?"

"Em không…" đói không nói hết câu, cô không muốn làm anh lo lắng nhiều, cô chỉ nói: "Em không biết ăn cái gì."

Mẫn Hy nhìn anh trai: "Anh nấu gì cũng được.

"Mẫn Đình biết làm mấy món mì đơn giản, anh biết làm từ khi còn nhỏ, khi Mẫn Hy còn bé, cô thường đến nhà Nghiêm Hạ Vũ ăn tối, cô rất hâm mộ em gái của Nghiêm Hạ Vũ có bố mẹ ăn cơm cùng, cô cũng hâm mộ mẹ Nghiêm Hạ Vũ vì thỉnh thoảng lại nấu mì cho họ ăn. Dì giúp việc trong nhà bọn họ nấu ăn ngon đến mấy cô cũng không ăn nhiều, có khi anh nấu một bát mì, mùi vị có thể không ngon lắm nhưng cô lại ăn một cách rất vui vẻ. Cô không thích mỳ, chỉ có mỳ anh và bố làm là ngoại lệ."Trong tủ lạnh nhà em có mì không?

"Mẫn Đình xắn tay áo đi vào bếp. Mẫn Hy không biết, cô chưa bao giờ vào bếp. Mẫn Đình lục tìm trong tủ lạnh nhưng không có gì để ăn ngoại trừ nước và đồ uống."Tối nay ở chỗ của anh đi.

"Đúng lúc Mẫn Hy cũng không muốn sống ở đây, thấy cảnh lại thương tâm. Nhà của Mẫn Đình cách đây không xa, mất khoảng 20 phút lái xe là đến. Trên đường về, anh rẽ vào siêu thị mua ít nguyên liệu tươi sống, ở nhà anh cũng không có gì ăn, có khi mấy tháng không về nên không chuẩn bị gì. Mẫn Đình để túi đồ vào cốp xe, vừa lên xe thì điện thoại di động của Mẫn Hy truyền đến một cuộc gọi video, anh liếc mắt liền nhận ra ảnh đại diện, là Phó Ngôn Châu gọi cho cô. Trước đó Mẫn Hy đã khóc rất nhiều, mắt còn đỏ hoe, không muốn nghe điện thoại, liền đưa điện thoại cho Mẫn Đình:"Anh cứ nói em ngủ quên rồi đi."

Cô quay lưng lại với Mẫn Đình, dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại.

Mẫn Đình từ chối cuộc gọi video, dùng điện thoại di động của Mẫn Hy để gọi lại.

Tối nay Phó Ngôn Châu tham gia tiệc liên hoan với bạn cùng lớp, có những người đưa gia đình đến chung vui, tổng cộng có hơn 30 người, Chử Dật đặt một phòng tiệc nhỏ, mọi người đều chơi rất là vui vẻ, trong trò chơi nhảm nhí này, người thua sẽ phải uống rượu hoặc tiết lộ một bí mật từ thời cấp 3 của họ.

Bị tiếng cười đùa làm cho đau đầu, anh ra ngoài cho thanh tĩnh.

Điện thoại đã được kết nối, khi nghe thấy giọng nói của Mẫn Đình ở đầu bên kia, anh cau mày: "Hy Hy đâu?"

"Cậu nói nhỏ chút."

Mẫn Đình mặt không đổi sắc nói dối: "Em ấy nói hôm qua thức cả đêm, mở mắt không nổi, lên xe liền ngủ thiếp đi rồi."

Phó Ngôn Châu biết Mẫn Hy ngủ, lúc trưa ở trong văn phòng anh cô mới chợp mắt một lúc, sợ đánh thức Mẫn Hy nên anh đành tắt điện thoại, thay vào đó gửi một tin nhắn chất vấn Mẫn Đình: [Hôm qua anh có chuyện gì mà muộn thế vẫn tìm cô ấy vậy?

Cô ấy thức đêm mà anh không khuyên gì sao?]

Mẫn Đình nhìn thấy tin nhắn có chút bối rối nên đọc kỹ, hóa ra tối qua Mẫn Hy không về căn nhà nhỏ của họ mà lấy cớ ở nhà anh một đêm làm lá chắn.

[Em ấy tăng ca trong phòng của em ấy, làm sao tôi biết được!]

Anh phải kiềm chế lắm mới không chặn Phó Ngôn Châu.

Phó Ngôn Châu lại hỏi: [Tại sao anh cũng ở Thượng Hải?]

Mẫn Đình: [Liên quan gì đến cậu à?]

Phó Ngôn Châu thoát khỏi cuộc trò chuyện, nhẫn nhịn chịu đựng không đưa Mẫn Đình vào danh sách đen.

"Sao cậu lại ở đây? Tôi tìm cậu nửa ngày rồi đấy.

"Chử Dật cầm trên tay một cái gạt tàn đi ra tìm anh. Phó Ngôn Châu tắt điện thoại và nói:"Gọi cho Mẫn Hy.

"Chử Dật đặt cái gạt tàn lên bậu cửa sổ, lấy một điếu cho Phó Ngôn Châu. Đúng lúc Phó Ngôn Châu cũng muốn hút thuốc, nhưng anh không có thói quen mang theo thuốc lá, vì vậy anh liền lấy bỏ vào miệng."Mẫn Hy không tới nên không trọn vẹn lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!