Mẫn Hy dán người trên lưng ghế lái, không bắt chuyện với anh vì sợ sẽ ảnh hưởng đến việc anh lái xe, thỉnh thoảng cô nhìn anh từ gương chiếu hậu, giống như có thần giao cách cảm vậy, Phó Ngôn Châu cũng đột nhiên nhìn về phía gương, ánh mắt hai người giao nhau.
Mặc dù đã lĩnh chứng được gần một năm rưỡi nhưng mỗi khi ánh mắt bất ngờ chạm nhau, trái tim của Mẫn Hy vẫn không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
Chính bản thân cô cũng không rõ vì sao mình lại không có tiền đồ như vậy, cô cố làm ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười nhìn vào gương.
Tới giao lộ phía trước, Phó Ngôn Châu dừng xe chờ đèn tín hiệu.
Mẫn Hy đặt một tay lên vai anh, ngón tay nắm lấy cổ áo anh nghịch nghịch:
"Anh có muốn chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm không? Lần này trò chơi có hơi đặc biệt, anh có thể chỉ định em nói thật hoặc đại mạo hiểm."
Phó Ngôn Châu lại nhìn cô qua gương chiếu hậu: "Nếu chỉ định em nói lời thật lòng, em sẽ thật sự nói ra chứ?"
Mẫn Hy gật đầu, lại cố ý bổ sung một câu: "Chỉ cần chủ đề về bản thân em, anh hỏi cái gì cũng được. Cơ hội chỉ có một lần, anh hãy hỏi cái gì quan trọng ấy.
"Cô chờ anh hỏi, xem cô thích anh từ khi nào. Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh lá cây, xe bắt đầu lăn bánh. Phó Ngôn Châu lái xe trước, đợi qua ngã tư mới hỏi cô:"Trong lòng em có phải vẫn luôn thiên vị Mẫn Đình hay không?Mẫn Hy:…
"Cho cơ hội mà anh còn không dùng. Cô dựa lưng vào ghế của mình, nâng vách ngăn ở giữa lên. Hai giây sau, cô lại hạ tấm chắn xuống, đến gần ghế lái, dở khóc dở cười:"Chuyện lúc trước em mua một cái gạt tàn cho Mẫn Đình, đã qua một năm rưỡi rồi, sao anh vẫn còn nhớ chứ?
"Cô trả lời câu hỏi trước của anh:"Em không bao giờ thiên vị.
"Thành ý dành cho anh và Mẫn Đình đều như nhau. Cơ hội nói lời thật lòng hôm nay dành cho anh đã được sử dụng hết, chỉ có thể đợi cho anh một cơ hội tiếp theo. Ngày mai thứ bảy, cô hỏi Phó Ngôn Châu có kế hoạch gì không. Tuần này Phó Ngôn Châu bận rộn, không có thời gian dành cho cô, anh đành thương lượng với cô:"Tuần sau ở bên em hai ngày, được không?"
"Được, có gì mà không được chứ.
"Mẫn Hy lại đặt tay lên vai anh. Chỉ là cô lại ở một mình vào cuối tuần, hơi nhàm chán. Sáng sớm thứ bảy, bình thường Phó Ngôn Châu rời giường rất đúng giờ, nhưng nay Mẫn Hy tỉnh lại, cô vẫn đang ôm cổ anh không buông. Phó Ngôn Châu bất đắc dĩ cười, cưng chiều nói:"Buổi tối cũng không phải anh không về.
"Mẫn Hy vừa mới tỉnh, giọng nói khàn khàn mềm mại:"Ôm em một lát nữa rồi đi."
Phó Ngôn Châu không quản thời gian, ôm cô vào lòng.
Tối hôm qua vận động quá sức, Mẫn Hy vốn định ngủ thèm một giấc, nhưng khi Phó Ngôn Châu vừa rời khỏi nhà, cô lại không còn buồn ngủ nữa.
Buổi sáng nhàn rỗi không có việc gì làm, cô mở két sắt sắp xếp lại.
Nói là sắp xếp, chứ sự thật là lấy những đồ vật cũ kia ra ôn lại. Cô chưa bao giờ dùng nhật ký ghi lại tâm tư chuyện mình thích một người, cho nên bao năm qua vẫn không có ai đoán ra được người trong lòng cô là ai.
Đến Mẫn Đình tới lấy giúp cô hộ chiếu, còn đặc biệt nhắn tin phàn nàn về cái két sắt của cô, bảo cô nên cân bán mấy cuốn sách cũ đi, giữ lại chỉ tốn chỗ. Thật ra những quyển sách kia đều là của Phó Ngôn Châu, sao cô có thể mang đi bán được.
Lúc trước cô có mượn dùng, đến khi dùng xong muốn trả lại cho anh, anh lại nói mình không dùng đến nữa, để cho cô toàn quyền quyết định.
Tầng trên cùng của két sắt có một tập vé, Mẫn Hy mở ra, bên trong tất cả là vé máy bay và thẻ lên máy bay, mỗi một tấm vé máy bay đều ghi lại thời gian cô đến thăm Phó Ngôn Châu thời đại học.
Đôi khi anh bận rộn, hoặc không ở trường, cô bay qua cũng không gặp được anh.
Trong tin nhắn, anh cũng nói: [Em đi chơi khắp nơi như vậy, Mẫn Đình có biết hay không?]
Cô trả lời: [Không biết. Anh đừng nói với anh ấy, em mời anh đi ăn tối.]
Nếu như lúc ấy anh không khách sáo xa cách như vậy, nếu mỗi lần tìm anh và Nghiêm Hạ Vũ cùng nhau ăn cơm, anh nguyện ý nói chuyện với cô thêm vài câu, chủ động hỏi cô bình thường ở trường bận gì, sau khi tốt nghiệp có dự định gì không, nếu lúc ấy cô không cao ngạo như thế, có lẽ cô sẽ tỏ tình với anh.
Chỉ tiếc là đối với bất cứ chuyện gì của cô, anh đều không có hứng thú, việc không từ chối đi ăn cơm cùng cô cũng là bởi hai nhà mấy đời đều có qua lại.
Mà khi đó cô cũng không buông bỏ được sự kiêu ngạo xuống.
—
Trải qua hai ngày cuối tuần, Mẫn Hy cuối cùng cũng mong đợi được đến thứ hai. Là người làm công ăn lương, đây là lần đầu tiên thấy cô háo hức chờ đợi đến thứ hai như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!