Chương 36: Em không sai, không cần xin lỗi

Từ ngày 12 tháng 11 trở đi, Mẫn Hy bắt đầu mong chờ việc được Phó Ngôn Châu tặng năm trăm hai mươi đóa hoa hồng, thêm một nghi thức cầu hôn cho cô nữa. 

Ngoài miệng cô nói không sốt ruột, nhưng ngày đó tình cảm như nước chảy thành sông, không thể khống chế được nỗi chờ mong trong lòng mỗi ngày, chờ mong Phó Ngôn Châu sẽ động tâm mà thổ lộ rồi cầu hôn cô. 

Từ tháng 11 mong đến tháng 12, lễ Giáng Sinh đã đến gần. 

Ngày 24 phải tổ chức liên tiếp ba cuộc họp video với các khách hàng khác nhau, mỗi khi kết thúc một cuộc họp, việc đầu tiên cô làm là với vội lấy chiếc điện thoại di động lên xem để không bỏ lỡ bất kỳ cuộc gọi điện thoại hoặc tin nhắn nào. 

Từ nhỏ, thứ cô không thiếu nhất chính là những sự bất ngờ, Mẫn Đình đã khiến cho những điều bất ngờ trở thành thói quen hàng ngày của cô.

Không ngờ sẽ có một ngày cô cũng sẽ ở trong một trạng thái chờ một thứ không xác định, cũng không biết sẽ chờ đợi đến bao giờ, rồi sẽ vui vẻ hay buồn bã mất mát. 

Đặt điện thoại xuống, Mẫn Hy mở hạng mục dự án của thực phẩm Lạc Mông ra, tiếp tục chỉnh sửa nhằm chuyển hướng sự chú ý của mình. 

Buổi tối về đến nhà, Phó Ngôn Châu vẫn chưa thấy về. 

Trên bàn ăn bày một chiếc kem bánh hoa hồng, trong bình hoa cắm hơn mười bông hồng trắng và cát tường trắng, những bông hoa này ngày nào cũng có, cô đã sớm xem như thói quen. 

Dưới gốc cây Noel có rất nhiều quà tặng, đều là các mẫu váy xuân hè năm sau, cũng có cả năm chiếc lắc tay kim cương của các thương hiệu trang sức mà cô thích. 

Vui thì cũng vui. 

Nhưng bởi vì trước khi kết hôn Mẫn Đình đã luôn cho cô rất nhiều sự bất ngờ, hiện tại thấy những món quà mà Phó Ngôn Châu chuẩn bị cho cô, không có quá nhiều tác động. 

Chiều ngày 31 tháng 12, Phó Ngôn Châu gọi điện thoại tới, nói là anh đang ở dưới lầu công ty cô. 

Anh nói: "Đưa em đến Giang Thành đón năm mới."

Năm nay Giang Thành có tổ chức màn bắn pháo hoa xuyên tết vô cùng hoành tráng, hoành tráng hơn bất kỳ màn pháo hoa nào cô từng xem trước đây. 

Màn trình diễn pháo hoa được tài trợ bởi thương nhân Nghiêm Hạ Vũ và tập đoàn Lăng Vũ bọn họ. 

Cô vẫn tưởng họ sẽ ở khách sạn Giang Cảnh, rồi đến nội thành, nhưng sau đó lại thấy xe rẽ vào một con đường chính khác, dẫn đến khu biệt thự gần công viên. 

Đến biệt thự cô mới biết, đây là quà năm mới mà Phó Ngôn Châu tặng cho cô, hàng xóm bên cạnh là Nghiêm Hạ Vũ. 

Phòng khách giống như căn nhà ở Thượng Hải, có một hàng các tủ đựng rượu vang đồ sộ. 

Phó Ngôn Châu nói: "Sau này nếu có người tặng rượu vang, không cần phải mang tới mang lui nữa"

Trong bình hoa trên bàn ăn giữa phòng có cắm mười hai đóa hoa hồng trắng, Phó Ngôn Châu cố ý để cô nhìn mấy đóa hoa kia: "Giống hoa mới trồng năm nay nên sản lượng không nhiều lắm, chỉ giành được mười hai đóa."

Nói thẳng ra là mười hai kia cướp từ chỗ Chu Dụ về. 

Mẫn Hi thầm nhủ với bản thân, không nên cố chấp đòi năm trăm hai mươi đóa hoa hồng kia nữa. 

Vào ngày lễ tình nhân, cô đã nhận được chín bông hồng trắng. 

Có không ít người thích hoa hồng trắng giống như cô, lại là ngày lễ toàn cầu, loài hoa này bởi vì cao quý nên càng được săn đón, thời kì phát triển của hoa dài và sản lượng thấp, phải cạnh tranh lắm Phó Ngôn Châu mới tìm người mua được chín đóa. 

Bản thân giá trị của bông hoa cũng không tốn kém bằng phí vận chuyển đường hàng không. 

Ngày 26 tháng 6 là kỷ niệm ngày cưới của họ, Mẫn Hy nhận được hai mươi sáu bông hoa. 

Hai mươi sáu đóa hoa này được bọc thành bó gửi đến công ty của cô, không phải dùng để trang trí phòng khách. 

Lần đầu tiên các đồng nghiệp được nhìn thấy giống hồng trắng quý hiếm này, buổi trưa nhân dịp Mẫn Hy đi ăn cơm không ở văn phòng, các cô còn cố ý vây quanh thưởng thức. 

Sau món quà ngày kỷ niệm kết hôn thì không có ngày lễ gì nữa, Mẫn Hy cũng không nhận được các giống hoa hồng trắng mới nữa, nhưng ở phòng ăn và phòng khách trong nhà, cứ cách mấy ngày vẫn sẽ được thay hoa thường xuyên. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!