Vào thang máy, ngón tay Phó Ngôn Châu khẽ cong lại, dùng đầu ngón tay ấn số tầng, tay kia vẫn đang bận nắm tay Mẫn Hy, mặc dù sau khi đi vào anh hoàn toàn có thể buông cô ra.
Nhưng anh không buông.
Anh cũng không cố đi tìm hiểu xem rốt cuộc đây là tâm tư gì.
Mẫn Hy được anh nắm lấy tay trái, cô nghịch nghịch ngón tay anh, vừa vặn sờ đến chiếc nhẫn cưới, sau đó đổi thành xoay chiếc nhẫn giết thời gian trong thang máy.
Ánh mắt anh dừng ở bảng hiển thị trong thang máy, nhìn những con số tăng dần lên, còn cô thì đang nhìn anh.
Phó Ngôn Châu nhìn cô qua gương phản chiếu trong thang máy: "Em đang nhìn gì vậy?
"Mẫn Hy thầm nhủ, đang nhìn anh đó. Cô vuốt ve chiếc nhẫn cưới của anh, không biết lấy từ đâu ra dũng khí:"Đang nhìn người em thích."
Trong không gian kín của thang máy, từng câu từng chữ này như rơi vào hô hấp của Phó Ngôn Châu, đâm thẳng vào trái tim anh.
Trong khoảnh khắc Mẫn Hy nói ra, bởi vì vì nhịp tim đập quá nhanh mà đại não xuất hiện một khoảng trống ngắn ngủi, rõ ràng câu nói đó là do chính cô nói ra, nhưng nghe lại có vẻ vô cùng xa vời, tai như bị dòng nước chạy qua, bên trong vừa ngột ngạt vừa bối rối.
May mắn là cô đang xoã tóc, che khuất được vành tai nóng bừng.
Ở Giang Thành, trong thang máy của khách sạn, không có bất kì sự chuẩn bị nào, cô đã thổ lộ lòng mình.
Thời gian mấy chục giây lại được kéo dài vô hạn bởi sự im lặng.
Phó Ngôn Châu xoay mặt nhìn cô, Mẫn Hy giả vờ đang nhìn những con số trên thang máy, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, ánh sáng bị chặn lại, đôi môi của anh áp xuống.
Mẫn Hy đứng không vững, dùng sức nắm chặt lấy âu phục của anh.
Thang máy lên đến tầng cao nhất.
Phó Ngôn Châu lúc này mới rời khỏi môi lưỡi cô, lại hôn môi cô thêm một cái.
Không khí kiều diễm mập mờ tràn ra trong không gian tĩnh lặng.
Bước ra khỏi thang máy, Mẫn Hy túm lấy cánh tay anh, không tình nguyện di chuyển về phía trước.
Phó Ngôn Châu quay đầu lại nhìn cô, vừa rồi lúc vào thang máy vẫn còn bình thường, mấy chục giây sau đã không thể đi lại được rồi.
Anh nhìn thấu tâm tư của cô, cười như không cười: "Muốn anh ôm em vào phòng hả?"
Mẫn Hy không nhìn anh, chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ: "Em không nói gì nhé, anh muốn ôm thì cứ ôm."
Phó Ngôn Châu cười, được nước lấn tới là tính cách của cô, vĩnh viễn cũng không sửa đổi được. Lời thổ lộ của cô coi như *lệnh tiễn,.
*Lệnh tiễn:
Cờ lệnh có cắm mũi tên sắt của các tướng soái dùng để làm hiệu lệnh hoặc để làm tin, ở đấy ý chỉ sự ra hiệu, tín hiệu báo trước.
Anh lùi lại vài bước, cởi tây trang ra cho cô cầm.
Mẫn Hy nhìn anh xắn ống tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc nơi cánh tay.
Phó Ngôn Châu khom lưng, ôm ngang cô lên.
Mẫn Hy ôm lấy cổ anh, bình thường khi anh không cười, mặt mày lạnh lùng, ngay cả cô cũng cảm thấy khó gần, có thể là do tác dụng tâm lý, bây giờ cô lại cảm thấy cho dù anh đang không cười, nhưng cũng đã bớt đi một chút cảm giác xa cách.
"Sau này em có thể nghênh ngang, thích làm gì thì làm với anh được không?"
Lần đầu tiên Phó Ngôn Châu gặp một người tỏ tình kiểu ngang ngược như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!