Cô bò lên lưng ghế sofa phía sau anh, mặt dán vào mặt anh, hô hấp nóng rực phả khóe môi anh, quấy nhiễu nghiêm trọng đến anh, Phó Ngôn Châu không thể tĩnh tâm đọc tài liệu được.
Mấy lần muốn lên tiếng bảo cô ngồi lên, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Anh đóng máy tính và hỏi cô: "Em đã ăn sáng chưa?
"Hai lát bánh mì trên xe, lúc ra ngoài chưa kịp lấy sữa bò, uống tạm nửa chai soda lạnh, dọc đường cũng lo lắng không biết có thể đuổi kịp anh, đuổi kịp phi cơ của anh hay không, nên cô không cảm thấy đói. Bây giờ cô đang ôm cổ, dựa vào người anh, trước sắc đẹp này, càng không thấy đói. Mẫn Hy trả lời cho có:"Cứ coi như đã ăn rồi.
"Cô vốn đã ăn rất ít, cô dùng"coi như" để miêu tả, không khác gì không ăn. "Ăn thêm một chút." Phó Ngôn Châu mượn chuyện này để cô buông cổ anh ra, đi lấy đồ ăn cho cô.
"Em muốn ăn gì?
"Anh lại hỏi. Mẫn Hy không chịu buông tay, nói không đói. Đến điều này cũng không thể khiến cô buông tay, Phó Ngôn Châu đành phải thu máy tính xách tay lại, khi nào lên máy bay sẽ xử lý chỗ văn kiện còn lại, hỏi cô muốn đi công tác ở đâu. Cho đến giờ phút này anh cũng không nghĩ rằng cô đến sân bay là vì muốn tìm anh. Mẫn Hy nói:"Em không đi công tác, em được nghỉ phép, tổng cộng chín ngày.
"Phó Ngôn Châu xoay mặt nhìn cô:"Sao em không nói sớm."
"Em quyết định nghỉ phép đột ngột, nếu không nghỉ thì hết năm nay cũng không dùng được nữa. "
"Em tới sân bay là muốn cùng anh đến Giang Thành sao?"
"Vâng.
"Cô không muốn ở nhà một mình. Nói xong, Mẫn Hy ôm anh càng chặt hơn. Cô dính lấy anh như một đứa trẻ, Phó Ngôn Châu cũng thấy kinh ngạc vì bản thân anh cũng không phản cảm với điều này, thậm chí còn hưởng thụ khi được cô ỷ lại như vậy. Trước đây, bạn cùng trường Chu Dụ còn hỏi anh: Rốt cuộc mẫu người cậu thích là gì? Không ồn ào, không quấy rầy phiền hà, cho anh không gian riêng tư một cách tuyệt đối, không bám dính lấy anh, không ảnh hưởng đến công việc của anh. Kết quả là ngay cả một trong số đó cô cũng không có. Mẫn Hy cọ cọ vào má anh, thì thầm gọi anh:"Này.
"Phó Ngôn Châu lại lần nữa quay đầu, hô hấp hai người đan xen,"Lại làm sao vậy?
"Mẫn Hy lấy tay che lại, không cho vệ sĩ nhìn thấy, hôn lên môi anh một cái. Biểu cảm trên mặt Phó Ngôn Châu không chút thay đổi, nhưng vừa rồi khi cô hôn anh, anh không khỏi nín thở. Anh ngước mắt lên, trêu chọc cô:"Một tay em có thể che được cái gì? Em nghĩ bọn họ ngốc vậy sao?
"Mẫn Hy không có tiền đồ, sau khi hôn xong trái tim đã đập thình thịch, cười:"Em bịt tai trộm chuông cũng không cho sao?"
Cô nằm sấp lâu nên eo không thoải mái, lúc buông cổ anh ra, vòng qua sofa, ngồi xuống bên cạnh anh, làn váy dài của cô đè lên đùi anh.
Phó Ngôn Châu đặt làn váy của cô xuống, sửa sang lại.
Mặc dù cô nói không đói, anh vẫn đi rót hai tách cà phê mang tới, lại lấy cho cô một miếng bánh ngọt.
Cà phê không thêm đường, cũng không thêm kem tươi, Mẫn Hy uống không quen, nhưng cũng cố gắng nếm thử hương vị cà phê mới lạ này.
Phó Ngôn Châu đang suy nghĩ nên đưa cô đi đâu nghỉ phép, sắp vào tháng mười một, thời tiết chuyển lạnh, Giang Thành có bốn mùa rõ rệt, hai mùa thu đông không có chỗ nào đẹp.
Cô hiếm khi được nghỉ dài ngày, cũng không thể để cô đi công tác cùng anh.
Khi anh suy nghĩ, chợt phát hiện ra, không biết từ khi nào làn váy của cô lại đè lên đùi anh.
Lúc này Phó Ngôn Châu mới phản ứng lại, là cô cố ý để váy lên đùi anh, chỗ này là nơi công cộng, cô cũng không dám để chân lên người anh, nên muốn để váy lên.
Anh chống cằm nhìn cô, mạch suy nghĩ kỳ lạ của cô dường như không có điểm cuối cùng.
Mẫn Hy đang ăn đồ ngọt, nghiêng mắt hỏi: "Làm sao vậy?
"Sao anh lại nhìn chằm chằm cô? Phó Ngôn Châu:"Không có gì."
Tà váy đặt trên quần anh có thể làm cho cô vui vẻ, vậy thì cứ để nó đè lên đi.
Anh thu hồi tầm mắt, cầm lấy tách cà phê của mình lên uống.
Lần này đi Giang Thành, lãnh đạo bên kêu gọi đầu tư đích thân ra sân bay đón anh, buổi trưa và buổi tối đều có tiệc, không có thời gian ở bên cô. Anh nhắn tin cho Nghiêm Hạ Vũ, bảo anh ta sắp xếp thêm một chiếc xe khác để đón Mẫn Hy.
Nghiêm Hạ Vũ: [Mẫn Hy cũng tới sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!