Chương 30: Càng gần gũi hơn với anh

Mẫn Hy được anh ôm chặt vào lòng, một cái ôm thật vững chắc. 

Mặt cô dán vào ngực anh, từ tối qua cho đến tận chiều nay, cô vẫn luôn bị dày vò bởi sự cố hot search trong buổi họp báo, tất cả những lời trấn an của người khác đều không khiến cô an tâm bằng cái ôm của anh. 

Mẫn Hy ngẩng đầu lên, anh đang rủ mắt nhìn cô. 

Phó Ngôn Châu hỏi: "Hôm qua ở buổi họp báo có rất nhiều người nên chưa kịp hỏi em, anh ngồi ở hàng ghế sau Lữ Trăn, có phải em hiểu lầm rồi không?"  

"Không có hiểu lầm. Em biết anh cố ý tới đó là muốn tìm cách làm sáng tỏ tin đồn giữa anh và Lữ Trăn." Lần này, Mẫn Hy không né tránh ánh mắt thâm sâu của anh, cô nhìn vào mắt anh mà nói: "Anh không biết khi nhìn thấy anh em đã vui mừng như thế nào đâu." 

Niềm vui đó, có lẽ trong suốt cuộc đời anh cũng sẽ không thể hiểu được.  

Phó Ngôn Châu nhìn cô chằm chằm, thấy đáy mắt cô lộ ra sự chân thành, không giống hôm sinh nhật của anh, lúc cô giải thích vì sao lại dùng khăn lụa che ảnh anh, trên mặt lộ ra vẻ sống trên đời không còn gì luyến tiếc nữa.  

Trong phòng đột nhiên rơi vào không khí trầm mặc lại đan xen chút kiều diễm, nói thể không rõ chút tâm tư kia ra được. 

Không ai có ý định phá vỡ nó. 

Phó Ngôn Châu khom lưng ôm cô mãi, tư thế không thoải mái, anh buông cô ra: "Anh đi tắm trước.Mẫn HyỪm" một tiếng đáp lại anh, cô cầm lọ kem dưỡng ẩm tiếp tục bôi, bóp kem vào lòng bàn tay. 

Phó Ngôn Châu thoáng nhìn thấy cô bóp nhiều kem dưỡng ra lòng bàn tay như vậy, có lẽ sẽ không thoa hết, anh lấy một gói khăn giấy ướt từ bàn trang điểm qua cho cô.  

Mẫn Hy không hiểu anh lấy khăn ướt cho cô để làm gì. 

Phó Ngôn Châu đặt khăn giấy ướt xuống rồi đi tắm.  

Đêm nay tâm tình tốt, Mẫn Hy cẩn thận thoa kem lên toàn thân. 

Cho đến khi Phó Ngôn Châu tắm rửa xong, lớp kem dưỡng được thoa trên đầu gối cô vẫn chưa ngấm hết vào da.  

Lúc Phó Ngôn Châu từ phòng tắm đi ra, chăn và gối đầu của anh vẫn còn ở trên sô pha. Anh nhìn người trên giường, Mẫn Hy còn đang chăm sóc da, áo sơ mi khoác bên ngoài váy ngủ không biết đã được thay từ lúc nào, đổi thành sơ mi đen của anh. 

Anh lấy gối trên sofa để lên giường, gấp lại chăn để vào phòng thay đồ. 

Giờ phút này nói gì cũng không thích hợp, bởi lời nào cũng giống như chiếc chăn dư thừa vừa bị cất đi kia. 

Phó Ngôn Châu tựa vào đầu giường, anh sạc điện thoại rồi lấy một quyển sách ra, tùy ý mở ra xem. 

Mẫn Hy cất khăn ướt đi, đến gần anh, ngả đầu lên vai anh. 

Phó Ngôn Châu rũ mắt, tầm mắt cô dừng lại trên trang sách trong tay anh, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, hai người cùng đọc một cuốn sách. 

Mẫn Hy chỉ là mắt đang nhìn lên trang giấy nhưng tâm tư lại không ở trên đó. 

Lúc thì cảm thấy hôm qua sở dĩ anh cố ý chọn bộ quần áo kia là vì muốn chứng minh quan hệ vợ chồng của bọn họ không tệ trước mặt đồng nghiệp, không hề có ý tứ gì khác. 

Lúc lại phủ định ý nghĩ này, cảm thấy anh chỉ như vậy khi có cô, nghĩa là anh đang dần dần có tình cảm với cô. 

Hai luồng suy nghĩ đan xen vào nhau. 

"Trang này đọc xong chưa?

"Giọng nói trên đỉnh đầu đã kéo suy nghĩ của cô trở lại. Mẫn Hy tiện tay chỉ vào hàng thứ ba:"Đọc đến đây rồi, sắp xong.

"Phó Ngôn Châu chờ cô đọc xong mới lật trang, đọc được ba bốn trang, anh buông sách xuống. Cứ như vậy họ lại tự nhiên gần gũi với nhau. …… Phó Ngôn Châu bế cô lên, cô ngồi gọn trong ngực anh, cả người anh như dán chặt vào cô. Mẫn Hy vòng hai tay quanh cổ anh, âm thầm hít một hơi. Đèn vẫn còn sáng. Phó Ngôn Châu cũng vẫn nhìn cô. Mẫn Hy không cách nào tiếp được ánh mắt âm trầm của anh. Phó Ngôn Châu giữ tay sau ót cô, ấn cô xuống, môi cô dán lên môi anh. Khi họ tắm xong lần nữa thì đã là nửa đêm. Mẫn Hy chỉ mặc mỗi váy ngủ hai giây rồi nằm xuống, oán trách một câu:"Chân em mỏi, ngày mai còn phải tăng ca.Phó Ngôn Châu:Thể lực của em không ổn.

Bảo em tập thể dục mà em lại không chịu nghe.Mẫn Hy:Thể lực của anh tốt là được.

"Phó Ngôn Châu bật cười, tắt đèn, ôm cô vào lòng,"Ngủ đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!