Cổ tay bị nắm chắt, Mẫn Hy cố gắng thoát ra vài lần nhưng vẫn không rút ra khỏi tay anh được. Nếu tiếp tục giằng co thêm, có khả năng khiến đôi bên tranh cãi không vui, hôm nay là sinh nhật anh, Mẫn Hy không muốn làm mất hứng.
Cô từ bỏ việc giãy giụa, nghiêm túc suy nghĩ.
Lúc này, cô cảm nhận rõ ràng được lực tay Phó Ngôn Châu đã nhẹ hơn vài phần, ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh khẽ nắm lấy cổ tay cô.
Mẫn Hy liếc anh, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô.
Phó Ngôn Châu không đoán được, bộ dáng trông có vẻ đang nghiêm túc suy nghĩ này của cô là thực sự đã nghe lời đề nghị của anh, quyết định sẽ giải thích cho rõ, cho nhau bậc thang cùng đi xuống, hay là cứ tuỳ tiện mặc kệ vậy cho xong.
Sự trầm mặc kéo dài một phút, hoặc có thể cũng lâu hơn.
Cuối cùng Mẫn Hy cũng mở miệng, giọng điệu ôn hoà hơn:
"Nguyên nhân của việc che hình anh lại không có phức tạp như anh nghĩ. Anh vốn đẹp trai, lên ảnh thì khỏi phải nói rồi, không che lại sẽ ảnh hưởng đến tâm tư của em, ảnh hưởng luôn đến việc tăng ca buổi tối."
Phó Ngôn Châu không nói nên lời.
Giọng điệu của cô vô cùng thành khẩn, khiến người ta không thể bới móc được gì thêm, nhưng biểu cảm trên gương mặt cô lúc này lại là – cuộc đời này không còn gì luyến tiếc nữa.
Sự thâm tình đồng thời nghiêm túc bày tỏ cái gọi là khẩu thị tâm phi và ghét bỏ, cũng làm khó cho cô rồi.
Cô hỏi: "Em giải thích vậy anh không còn giận nữa rồi chứ?"
Phó Ngôn Châu khôi phục lại cảm xúc mới gật đầu, giọng điệu nhàn nhạt: "Không giận nữa."
Nhưng lòng anh càng bực.
Anh muốn nghe thấy nguyên nhân thực sự từ cô, sau khi thành thật nếu như đó là vấn đề của anh, anh sẽ giải quyết và thay đổi, mà không phải là lời nói trái với lòng mình này của cô.
Thế nhưng cô lại không muốn nói thật.
Anh buông tay cô ra, đứng dậy khỏi sô pha nhường đường cho cô, mà Mẫn Hy lại nhanh hơn một bước, đi vòng qua bàn trà, không nhìn thấy anh đứng lên.
Trên chiếc tủ đầu giường trong phòng ngủ, đồng hồ của Phó Ngôn Châu được đặt ở đó, Mẫn Hy nhìn qua vài giây rồi thu lại tầm mắt, xem ra tối nay anh sẽ ngủ ở phòng ngủ phụ.
Cô và Phó Ngôn Châu có "làm" với nhau vài lần, nhưng bởi vì xa lạ, lại không có tình cảm, cộng thêm lúc làm sẽ đau, trải nghiệm vài lần đầu chẳng ra làm sao cả.
Phó Ngôn Châu cũng khá để ý đến cảm nhận của cô, lần nào anh cũng cố gắng kiềm chế bản thân, gần như không có lần nào được tận hứng cả.
Sau đó anh đi công tác ở Giang Thành, còn cô qua Thượng Hải, đã gần hai tuần họ không gặp nhau rồi.
Mẫn Hy soi sương sửa lại lớp trang điểm, sửa sang lại đầu tóc một lần nữa, xong xuôi mới thay chiếc quần trắng đã bị nước mưa vấy bẩn, tìm một bộ lễ phục mới rồi mặc lên.
Mẫn Hy đi lại bận rộn trong phòng khách, lúc lúc lại lướt qua Phó Ngôn Châu. Cô mặc đồ long trọng như vậy để chúc mừng sinh nhật anh, sự không vui trong lòng Phó Ngôn Châu cũng tiêu tan đi vài phần.
Anh khoá màn hình điện thoại lại, đặt qua một bên, nhàn rỗi không có việc gì làm, ánh mắt dõi theo bóng hình cô.
Mẫn Hy bận rộn cắm hoa, rồi chọn rượu cho tối nay, những đoá hồng và cát tường trắng trong bình hoa cũng không đẹp bằng cô.
Khung xương của cô nhỏ, nhưng chỗ nào cần lại vô cùng đầy đặn, cả người vô cùng mềm mại.
Lễ phục đặt riêng vừa vặn ôm lấy từng đường nét cơ thể cô, bóng lưng mềm mại ngược sáng, lúc ẩn lúc hiện.
Phó Ngôn Châu ngắm nhìn một hồi mới phát hiện cô đang đi chân trần.
Cô cậy mình cao, không cần đi giày cao gót cũng cân được bộ váy.
Dép lê của Mẫn Hy trước đó bị cô cởi ra để ở trước thảm trải sàn, cách Phó Ngôn Châu không xa, sau khi thay váy xong cô cũng không đi đến cạnh anh để lấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!