Chương 28: Hôm nay anh mặc đồ đôi với em

Vòng tương tác đầu tiên kết thúc, sáu vị khách mời vẫn nán lại trên sân khấu không muốn rời đi, còn muốn chơi thêm với Tiểu Thời một lát nữa, MC cười bảo họ về vị trí, nói không độc chiếm màn hình phát sóng được.

Các vị khách mời cười đùa trở về vị trí, trong số họ có sáu người là của các bên truyền thông.

Tổng cộng có ba vòng tương tác, gần bốn mươi phút đồng hồ cứ vậy mà trôi qua trong chớp mắt.

Tiết mục khó kiểm soát nhất không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Mẫn Hy và Sử tổng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tiết mục này kết thúc viên mã, Mẫn Hy vòng qua lối đi bên rìa đến khu khách mời phía sau, cô đi tìm Dư Trình Đàm. Trước buổi họp báo hơn mười phút, cô mới biết được thông tin Dư Trình Đàm đến tham dự từ phía Cư Du Du.

Dư Trình Đàm ngồi ở hàng ghế phía trước Phó Ngôn Châu, hai người cùng một khu, Mẫn Hy đi về phía đó, Phó Ngôn Châu tưởng rằng cô nhìn thấy anh rồi.

Mãi cho đến khi nụ cười của cô không hướng về anh, lúc này Phó Ngôn Châu mới nhìn thấy Dư Trình Đàm.

Lữ Trăn ngồi ở hàng ghế trước lại xoay người lại một lần nữa, nhỏ giọng: "Anh gửi tin nhắn nói với Mẫn Hy một tiếng, ở đây đông người, không chắc cô ấy đã nhìn thấy anh."

Phó Ngôn Châu nhàn nhạt đáp: "Không cần.

"Anh lại nhìn về phía Mẫn Hy. Bên cạnh chỗ ngồi của Dư Trình Đàm là lối đi, hôm nay tham dự đều phải có vé mời, không có chỗ thừa, Mẫn Hy nắm lấy tay vịn ghế rồi nửa ngồi xuống. Dư Trình Đàm:"Em qua đây ngồi.

"Nói rồi anh định đứng dậy nhường chỗ. Anh còn chưa đứng thẳng dậy Mẫn Hy đã kéo anh ngồi lại, cô cười nói:"Cấp dưới như em mà ngồi xuống để sếp ngồi xổm bên cạnh, anh thấy có thích hợp không?

Em không ngồi đâu, nói xong vài câu là đi ngay, anh cứ coi như em đang báo cáo công việc đi."

Cô lại nhỏ giọng nói: "Phía sau còn có đồng nghiệp đang nhìn.

"Dư Trình Đàm chỉ đành ngồi xuống, quay sang nói chuyện với cô. Mẫn Hy lập tức muốn biết:"Phần tương tác vừa rồi không có vấn đề gì chứ?

"Dư Trình Đàm nghiêm túc xem toàn bộ tiết mục, bao gồm cả phần phát biểu của Thịnh Kiến Tề. Nghe nói lời phát biểu là do cô viết, anh nghe không sót một chữ nào. Anh đánh giá buổi họp báo lần này:"Hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của anh. Quý này tăng thêm tiền thưởng cho nhóm bọn em."

Mẫn Hy cười: "Đợi mỗi câu này của anh thôi đấy, cảm ơn sếp."

Dư Trình Đàm cũng cười, hỏi cô: "Tối nay cùng anh về Bắc Kinh chứ?

"Mẫn Hy cứ cảm thấy có người đang nhìn mình, cô nhìn về phía sau một vòng, ánh mắt lướt qua khu nhân viên, đột nhiên khựng lại. Dư Trình Đàm cũng nhìn qua, thấy Phó Ngôn Châu. Sau đó anh gật đầu chào hỏi Phó Ngôn Châu, quay sang nói với Mẫn Hy:"Qua đó đi, họp báo kết thúc chúng ta sẽ nói cụ thể sau.

"Mẫn Hy không qua đó, Phó Ngôn Châu ngồi ở khu nhân viên, có không ít đồng nghiệp ở Gia Thần, cô không muốn trở thành tâm điểm của những câu chuyện bát quái. Cho dù có qua đó cũng không có chỗ trống cho cô ngồi."Không sao, lát nữa em đi tìm anh ấy sau."

Cô nở nụ cười với Phó Ngôn Châu, lại chỉ về phía Dư Trình Đàm, ý bảo cô đang báo cáo công việc.

Phó Ngôn Châu nhàn nhạt thu lại tầm mắt, không nhìn cô nữa.

Lúc này buổi họp báo đã dần đi đến hồi kết, tiết mục cuối cùng là bốc thăm trúng thưởng, anh không chút hứng thú nhìn lên sân khấu.

Giải thưởng rất phong phú, đều là sản phẩm của Thịnh Thời, nhưng thứ khiến người ta chờ đợi nhất chính là Tiểu Thời thế hệ thứ ba, qua ba vòng tương tác, tất cả mọi người có mặt tại đây đều hy vọng mình sẽ trúng thưởng có được Tiểu Thời.

Trên màn hình lớn liên tục hiện lên các con số, khách mời hô dừng lại. Giây phút màn hình hiện lên số ghế ngồi may mắn, mọi người xung quanh đều nhìn sang Mẫn Đình với ánh mắt ngưỡng mộ.

Điều này có nghĩa là anh là người đầu tiên sở hữu Tiểu Thời thế hệ thứ ba.

Ở khu bên kia, Lữ Trăn lại quay người, dùng giọng nói đùa nói với Nhan Nhẩt Nam: "Các cô bốc thăm trúng thưởng không có sắp đặt đấy chứ?"

Nhan Nhất Nam bảo đảm: "Tuyệt đối không có."

Lữ Trăn nhìn sang Phó Ngôn Châu, cười nói: "Anh vợ anh may mắn thật, không phải là vợ anh thiên vị anh ấy mà sắp đặt trước, đừng ghen."

Phó Ngôn Châu dùng tờ giới thiệu sản phẩm khẽ gõ lên lưng ghế cô ấy: "Cô nói nhiều quá."

Lữ Trăn bật cười, xoay người lại ngồi ngay ngắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!