Chương 27: Phó Ngôn Châu làm rõ tin đồn tình cảm với Lữ Trăn

Sáng thức dậy, Mẫn Hy để ý thấy vẻ mặt vô cảm của Phó Ngôn Châu, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao anh cũng là người đề nghị đưa cô ra sân bay.

Trước khi đi, cô nói đã nói với anh ngày hôm qua cô đã đồng ý đón Cư Du Du rồi.

Sau khi Phó Ngôn Châu lên xe, anh dựa vào ghế, ngón tay ấn thái dương, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, nhìn càng có vẻ lạnh lùng hơn nữa.

Một lát sau, anh nói: "Cư Du Du? Bây giờ là trợ lý của em sao?"

Mẫn Hy nói với tài xế địa chỉ nhà của Cư Du Du, sau đó quay lại trả lời anh: "Không, là thư ký của Dư Trình Đàm, có rất nhiều chuyện lặt vặt trong cuộc họp báo, vì vậy cô ấy đến để giúp đỡ em."

Phó Ngôn Châu rất buồn ngủ nên không muốn nói gì, anh "ừm" một tiếng để tỏ ý là mình đã biết.

Lần cuối cùng Phó Ngôn Châu buồn ngủ như vậy là khi Chử Dật hẹn Thịnh Kiến Tề đi đánh golf, buổi tối anh ngủ không ngon, trên đường đến câu lạc bộ đã ngủ hai tiếng đồng hồ.

Nếu không phải là quá buồn ngủ, thì anh không thể nào vừa ngồi vừa ngủ gật được.

Hôm nay còn buồn ngủ hơn hôm đó.

Đêm qua anh ôm Mẫn Hy và dỗ cô, khi cô ngủ anh cũng ngủ theo, trước khi chìm vào giấc ngủ anh luôn nhắc nhở bản thân không được buông cô ra, nhưng khi ngủ anh cũng quên từ lúc nào không biết.

Nhưng vì cứ suy nghĩ đến việc không dám buông cô ra, nên anh ngủ không sâu giấc lắm.

Khoảng 3 rưỡi sáng, anh đột nhiên tỉnh dậy, Mẫn Hy vẫn nằm trong ngực anh, cổ cô dựa vào vai anh, tư thế ngủ đó thực sự không thoải mái, anh lo cô bị cứng cổ nên đã đặt cô lên trên gối, sau đó thỉnh thoảng chuyển tư tế cho cô.

Sau đó anh ngủ cũng không ngon.

"Trong công ty ngoại trừ Dư Trình Đàm, em thân nhất với Cư Du Du."

"Ừ.

"Phó Ngôn Châu nhớ kỹ. Mẫn Hy thấy trên mặt anh không có biểu cảm gì, cũng không có hứng thú nói chuyện với cô, vừa lên xe liền nhắm mắt lại, cô không khỏi nghĩ nhiều:"Có phải anh cảm thấy rất chán không?"

"Chán cái gì?"

"Đưa em ra sân bay."

Phó Ngôn Châu: "Đừng nghĩ nhiều.

"Tối qua cho cô gối đầu, ôm cô dỗ dành cô đều là anh tự mình làm, bây giờ nếu nói do cô mà anh ngủ không ngon thì xem như là đang trách cô rồi. Anh giải thích:"Đêm qua anh gặp ác mộng, ngủ không ngon."

Mẫn Hy lựa chọn tin anh, nói đùa một câu: "Có thể là tối hôm qua em không có ngủ trong lòng anh nên anh không quen mới gặp ác mộng đó."

"…

"Phó Ngôn Châu cười nhẹ, không phản bác. Mẫn Hy rất muốn anh ra sân bay tiễn mình, nhưng cô vẫn quyết định:"Để lần sau anh tiễn em đi, hôm nay em ra sân bay một mình cũng được, anh về công ty ngủ một giấc đi. "

"Không cần.

"Phó Ngôn Châu mở mắt ra, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng siết chặt, sau đó nhắm mắt lại và tiếp tục nghỉ ngơi. Anh nói:"Chợp mắt nửa tiếng là đủ rồi

". Hai lòng bàn tay áp vào nhau, tay cô hơi lạnh, còn tay anh thì khô ráo ấm áp. Ánh mắt Mẫn Hy chuyển từ quai hàm sắc nét lạnh lùng đến những khớp ngón tay thon dài mạnh mẽ, trừ buổi tối trên giường, đây là lần đầu tiên anh nắm tay cô như vậy. Cảm giác như còn chưa đi được bao lâu, xe đã dừng lại ở ngã tư gần nhà Cư Du Du. Mẫn Hy nhìn đồng hồ, quả nhiên đã qua nửa tiếng rồi. Họ đến sớm, Cư Du Du vẫn chưa đến. Khi xe dừng lại, Phó Ngôn Châu vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trông có vẻ rất mệt mỏi, Mẫn Hy nói với anh:"Lát nữa anh ngồi ghế phụ nhé, Cư Du Du và em sẽ ngồi ở phía sau để tiện bàn bạc công việc.

"Cô cũng không có công việc gì cần bàn, cô định khi Cư Du Du lên xe sẽ kéo tấm vách ngăn xuống, để anh ngồi phía trước thì anh có thể chợp mắt thêm khoảng một tiếng. Phó Ngôn Châu nghĩ cô thực sự muốn thảo luận về công việc, vì vậy anh trả lời mà không cần suy nghĩ,"Được."

Nói xong, anh ngồi thẳng dậy, đồng thời buông tay cô ra.

Anh ngồi vào ghế phụ, lấy điện thoại di động ra xem thông tin kinh tế tài chính do thư ký Bạch gửi đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!