Chương 22: (Vô Đề)

Trước khi đón Mẫn Hy, Phó Ngôn Châu đi đến cốp xe kiểm tra quà biếu bố mẹ vợ, sau khi xác nhận lại lần nữa, anh phân phó cho tài xế đi đến Quan hệ công chúng Gia Thần. 

Lần trước ăn cơm cùng bố mẹ vợ chính là ngày hai người lĩnh chứng. 

Bố mẹ anh bận rộn, bố mẹ Mẫn Hy thậm chí còn bận rộn hơn. 

Bình thường anh và Mẫn Hy không cần ứng phó với các trưởng bối trong nhà, họ cũng hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của anh và Mẫn Hy, đây là điểm thoải mái nhất trong cuộc hôn nhân này. 

Đến dưới lầu Quan hệ công chúng Gia Thần, Mẫn Hy đã ở cửa chờ anh, cô đang cầm máy tính bảng xem, không để ý đến xung quanh. 

"Hy Hy.

"Xe chậm rãi chạy tới, Phó Ngôn Châu mở cửa sổ xe gọi cô. Mẫn Hy đang xem các tài khoản truyền thông do phòng làm việc của Lữ Trăn phụ trách, nội dung quả thật rất chất lượng, đọc tới mức thất thần, đột nhiên nghe thấy tiếng có người gọi cô. Cô ngẩng đầu lên, không ngờ Phó Ngôn Châu lại mở cửa sổ xe, cô vừa bước nhanh tới, vừa nhét máy tính bảng vào trong túi xách. Mẫn Hy dùng người che khuất cửa sổ xe:"Anh nâng cửa sổ lên đi, đừng để đồng nghiệp của em nhìn thấy anh."

Phó Ngôn Châu: "…Em và anh không phải quan hệ ngoại tình." 

"Anh cứ nâng lên trước đi, lát em sẽ nói rõ cho anh nghe.

"Phó Ngôn Châu đóng cửa sổ xe lại theo lời, Mẫn Hy qua bên kia xe, ngồi lên."Hôm nay trong cuộc họp có đồng nghiệp trong bộ phận truyền thông nhắc tới anh." Cô đã bắt đầu giải thích ngay trước khi ngồi xuống. 

"Nhắc đến anh?" 

"Nói người chống lưng của Lữ Trăn là anh, hai người từng hẹn hò, sau khi chia tay quan hệ vẫn còn rất tốt.

"Mẫn Hy đặt túi xách xuống bên cạnh anh, chiếc túi dựa vào đùi anh, cô tiếp tục nói:"Em không thể khiến cho tin đồn này tiếp tục truyền tới truyền lui, chỉ đành làm sáng tỏ bằng cách nói rằng hai người chỉ là bạn bè tốt.

Đồng nghiệp của em, ngoại trừ Dư Trình Đàm và Cư Du Du ra thì những người khác đều không biết anh là chồng em, nếu bây giờ họ nhìn thấy anh, khẳng định sẽ cho rằng lúc đó em nói như vậy là đang cố gắng cứu vãn chút tự tôn, tự tạo bậc thang cho bản thân bậc thang đi xuống, đến lúc đó trong công ty sẽ đồn đoán mấy câu chuyện về ba người chúng ta giống như tam giác tình yêu, rồi chuyện anh nhớ mãi không quên người yêu cũ, các loại tin đồn sẽ không ngừng bủa vây.

"Cô vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết hiểu lầm và tin đồn này. Hình như cũng không có cách nào tốt cả. Mọi người đều thích mấy câu chuyện bát quái cẩu huyết, chứ chẳng hề quan tâm đến chân tướng thật sự. Mẫn Hy lại nói:"Gần đây, bởi vì buổi họp báo của khoa học kỹ thuật Thịnh Thời mà em phải thường xuyên họp với bộ phận truyền thông, trước mắt không thể cho họ biết anh là chồng của em được.

"Cô không muốn trở thành trung tâm sự chú ý của họ. Phó Ngôn Châu nghe xong, áy náy nói:"Là do anh không xử lý tốt.

"Mẫn Hy nói nhiều như vậy không phải là để trách anh, cũng không có ý muốn tìm anh tính sổ:"Chuyện không liên quan đến anh, anh và Lữ Trăn cũng không có gì cả.

"Nếu một ngày nào đó không cẩn thận bị đồng nghiệp biết được quan hệ giữa cô và Phó Ngôn Châu, cô cũng sẽ thản nhiên tiếp nhận những lời đồn đại đó. Phó Ngôn Châu lẳng lặng lắng nghe, sắc mặt trầm tĩnh, đang suy nghĩ cách giải quyết tốt nhất cho chuyện này như thế nào. Cô nói với đồng nghiệp rằng anh và Lữ Trăn chỉ là bạn tốt, vậy khi xử lý chuyện này, vừa phải tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn bè với Lữ Trăn, lại phải làm cho người ta tin tưởng rằng anh và Lữ Trăn không phải mối quan hệ nam nữ, họ chưa từng quen nhau. Anh nói,"Anh sẽ giải quyết chuyện này."

Mẫn Hy nhìn ra: "Cứ thuận theo tự nhiên đi." 

Chuyện này không giải quyết được, người không muốn tin thì có làm sáng tỏ thì họ vẫn sẽ không tin. 

Nói xong, cô dịch sang bên cạnh anh, làm như không có chuyện gì xảy ra, nâng chân trái lên đặt trên đùi anh. 

Mẫn Hy cố ý không nhìn anh, ngẩng đầu giả vờ nhìn đèn tín hiệu phía trước. 

Phó Ngôn Châu dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm cô một lát, trước kia cô cũng từng nói qua, để chân trên người anh có thể khiến cho tâm trạng cô thoải mái hơn, còn có thể phòng ngừa bệnh giãn tĩnh mạch khi về già. 

Vế trước là thật, vế sau đại loại chỉ là lời nói nhảm của cô. 

Anh nhẹ nhàng bắt lấy chân cô, "Chân kia cũng đặt lên đi.

"Mẫn Hy không dám tin, hoài nghi nhìn anh. Phó Ngôn Châu không lên tiếng, đưa tay qua làm bộ muốn đỡ lấy chân phải cô còn chưa đặt lên. Mẫn Hy đương nhiên sẽ không ra vẻ từ chối, cô thoải mái đặt hai chân lên người anh:"Sau này lỡ như lại cãi nhau, anh không cần mua trang sức quý giá cho em, cứ để em đặt chân lên đùi anh là em không giận nữa." 

Phó Ngôn Châu không hiểu suy nghĩ của cô, mua cho cô trang sức có giá trên trời lại không được gọi là đối tốt với cô, cho cô để chân lên đùi mới là đúng. 

Tư thế ngồi này của cô tương đối khó chịu, nhưng cô lại vui vẻ không thấy mệt, mãi cho đến khi tới trước cửa nhà, cô mới lấy chân ra khỏi người anh. 

Mẫn Hy nhìn ra ngoài từ cửa sổ xe, chỗ đậu xe chỉ có xe của anh trai, bố còn chưa trở về. 

Hôm nay Mẫn Cương Nguyên ở nhà cả ngày, ông cho tài xế nghỉ phép, xe để tài xế lái đi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!