Phó Ngôn Châu vừa mới lùi xe ra, điện thoại di động báo có cuộc gọi đến, trên màn hình hiển thị: Lữ Trăn
Lần trước gặp ở tiệc rượu tại Giang Thành, cho tới giờ họ vẫn không có bất kỳ liên lạc nào.
Anh nhấn trả lời, đẩy cửa xuống xe, lãnh đạm hỏi: "Có chuyện gì vậy?
"Lần này Lữ Trăn gọi điện thoại đến vẫn là vì chuyện mẹ cô muốn đưa tin chuyên đề, lại quấy rầy anh một lần nữa, bản thân cô cũng cảm thấy ngượng,"Trong báo cáo chuyên đề không thể thiếu chuyên mục phỏng vấn lãnh đạo tập đoàn Lăng Vũ, tôi thay mẹ tôi hỏi ý kiến anh một chút."
"Phỏng vấn tôi?"
"Được chứ?
"Quả thật Lữ Trăn cũng không có ôm quá nhiều hy vọng, nếu anh không muốn thì sẽ phỏng vấn phó giám đốc. Phó Ngôn Châu suy nghĩ một chút:"Được.
Nhưng cuộc phỏng vấn chỉ có thể xuất hiện dưới dạng văn bản trong báo cáo chuyên đề.
"Lữ Trăn vừa ngạc nhiên lại vui sướng:"Không thành vấn đề.
"Cô cũng không dám mong đợi về một cuộc phỏng vấn video hay đăng ảnh của anh."Vô cùng cảm ơn anh."
Sau khi tốt nghiệp, cô vẫn luôn làm việc trong lĩnh vực truyền thông, cùng với một số người bạn thành lập phòng làm việc, với tài nguyên truyền thông trong tay tốt và tài khoản tích V lớn chất lượng cao trong tay, ngay cả các đồng nghiệp của cô cũng không thể đoán được là cụ thể có bao nhiêu tài khoản.
Cho dù Phó Ngôn Châu hoàn toàn không thiếu chút mối quan hệ này của cô, nhưng nên bày tỏ thành ý thì vẫn phải bày tỏ:
"Sau này trên phương diện truyền thông có gì cần đến tôi, chỉ cần một câu của anh là được. Anh đang bận, tôi không làm phiền nữa."
Cúp máy, Phó Ngôn Châu nói với Mẫn Hy: "Điện thoại của Lữ Trăn.
"Mẫn Hy hơi ngẩn ra, anh đang báo cáo với cô ư? Phó Ngôn Châu nhìn đồng hồ, còn có ba phút nữa là đến giờ họp. Mẫn Hy chú ý đến động tác nhìn đồng hồ của anh, thúc giục:"Anh mau lên đi, đừng để chậm trễ cuộc họp."
Phó Ngôn Châu bảo cô lái xe trên đường chậm một chút, nhìn theo xe của cô chạy ra khỏi hầm, anh mới đi về phía thang máy.
Mẫn Hy không biết lùi xe, đây trở thành việc cần làm của anh.
—
Trước khi đi ngủ Mẫn Hy nhận được email do ban Truyền thông gửi, thông báo cuộc họp lúc 10 giờ sáng mai sẽ thảo luận về danh sách các bên truyền thông được mời tham dự buổi họp báo của Công nghệ Thịnh Thời.
Trả lời là đã nhận được, cô tắt máy tính bảng để đi ngủ.
Cô vừa nằm xuống, còn chưa kịp tắt đèn, Phó Ngôn Châu đã trở về.
Câu đầu tiên anh nói khi bước vào nhà là: "Em có muốn học cách lùi xe không?" Anh sẽ dạy em.Mẫn Hy:…
"Cô còn cho rằng chuyện lùi lấy xe giúp cô ở dưới hầm đã qua rồi chứ. Là người ở quyền cao chức trọng, có lẽ anh sẽ không thích một người như cô, người không thể làm mọi việc một cách tốt nhất. Phó Ngôn Châu đi tới, cúi người, hai tay chống bên gối cô."Em có muốn học không?
"Anh hỏi lại lần nữa. Lời nói của anh rất kiên nhẫn. Kể từ khi nhận dự án, thời gian nghỉ ngơi của cô đã ít hơn, không có thời gian rảnh để học. Cũng không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện mình không quá thành thục, nhưng một trong những nguyên nhân lớn nhất khiến cô không muốn học là có Mẫn Đình luôn dung túng cho cô. Mẫn Hy không muốn miễn cưỡng mình, giọng điệu chắc chắn:"Không học."
"Vậy em phải đảm bảo mỗi lần ra ngoài đều mang theo tài xế?Mẫn Hy trầm mặc.Vừa không muốn học, vừa muốn tự mình lái xe.
"Phó Ngôn Châu không có cách nào với cô, nhưng cũng không muốn bởi vì chuyện này mà có tranh cãi. Anh bắt đầu đi theo vết xe của Mẫn Đình:"Sau này nếu không thể lùi xe ra ngoài thì gọi cho anh."
Dù thế nào Mẫn Hy cũng không dám nghĩ sẽ lại là một kết quả như vậy.
Dứt lời, chính Phó Ngôn Châu cũng cảm thấy mình đối với cô càng ngày càng không có nguyên tắc.
Mẫn Hy nhìn thẳng vào anh, anh nhìn lại cô vài giây.
Dựa gần, hơi thở lạnh lẽo trên người anh hoà quyện với hô hấp của cô, tư thế nói chuyện như vậy vô cùng thân mật, giống như ôm cô vào lòng vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!