Chương 19: Anh hỏi: "Sao em lại mặc áo của anh?"

Trước lời hứa hẹn của Phó Ngôn Châu, Mẫn Hy chưa từng hy vọng xa vời, đột nhiên anh lại biểu lộ tâm ý, dường như đáp lại thế nào cũng không được thích hợp. 

Mẫn Hy đưa cho anh chiếc đĩa đã trống: "Chiên cho em thêm một quả trứng."

Trong mắt Phó Ngôn Châu, ưu điểm lớn nhất cũng là duy nhất của Mẫn Hy chính là chỉ cần cảm xúc của cô được thỏa mãn thì cô sẽ nhanh chóng quên hết những ký ức khó chịu. 

Anh cố tình nhận đĩa bằng tay trái để cô thấy anh đang đeo nhẫn cưới. 

Ăn hai quả trứng chiên xong, Mẫn Hy vào thư phòng tăng ca. 

Phó Ngôn Châu đặt đĩa vào trong máy rửa chén, tin nhắn của mẹ và cậu gần như đến cùng một lúc. 

Hứa Hướng Ấp: [Tối hôm qua về có xin lỗi không?]

Cậu của anh hỏi cũng thật thẳng thắn, mà lời nói của mẹ anh thì tương đối uyển chuyển. 

Hứa Hướng Thanh: [Mấy bước tẩy trang hôm qua mẹ bảo có tác dụng không?]

Bất kể là khéo léo hay là trực tiếp, họ đều muốn biết giữa anh và Mẫn Hy có đang ổn hay không. 

Phó Ngôn Châu trả lời mẹ: [Con và Mẫn Hy bây giờ rất tốt.]

Ngay sau đó lại trả lời cậu: [Xin lỗi rồi ạ.]

Hứa Hướng Ấp: [Cậu còn lo cháu không hạ xuống được sĩ diện.]

Phó Ngôn Châu không phủ nhận: [Ban đầu quả thực không hạ được.]

Sáng nay thấy cô vẫn khó chịu như vậy, mới nhận ra tâm tình của cô quan trọng hơn sĩ diện anh. 

Lại tán gẫu thêm với cậu vài câu, sau đó Phó Ngôn Châu mới đi tìm Mẫn Hy. 

Cô không bao giờ đóng cửa thư phòng, anh đứng ở cửa lên tiếng: "Anh hút hết thuốc lá rồi.

"Mẫn Hy chậm rãi ngẩng đầu lên, ngẫm nghĩ, nhất định anh đã nhìn thấy bao thuốc trong ngăn kéo, nếu không sẽ không nói những lời kỳ quái như vậy. Phó Ngôn Châu đi vào, nói thẳng:"Không phải em có mua thuốc lá cho anh sao?

"Một tay anh khoác lên lưng ghế cô, một tay khác kéo ngăn kéo ra, chỉ lấy một bao rồi thuận tay đóng ngăn kéo lại, anh cũng không vội đứng dậy rời đi, quay đầu đối mặt với đôi mắt đen nhánh của cô. Sau khi hết giận, ánh mắt của cô trở nên trong trẻo hơn. Giữa hai người cách nhau rất gần, hô hấp đan xen. Đối diện trong giây lát, Phó Ngôn Châu khẽ hôn lên mặt cô,"Cám ơn em.

"Lấy thuốc lên và rời đi, Mẫn Hy bắt lấy cổ tay anh. Phó Ngôn Châu quay đầu lại nhìn cô:"Sao vậy em?

"Mẫn Hy thương lượng:"Buổi chiều đi chọn nhẫn được không?" 

"Được.

"Phó Ngôn Châu gọi điện thoại cho thư ký Bạch, bảo cô liên hệ với cửa tiệm hẹn trước khoảng thời gian từ ba giờ đến ba rưỡi chiều. Bạch San:"Được, Phó tổng." 

Còn tưởng là hôm qua sếp không tham dự hôn lễ của Chúc Du Nhiên là có dự án hợp tác quan trọng muốn bàn bạc, thì ra là bay đến Thượng Hải gặp Mẫn Hy. 

Hiếm thấy. 

Trước khi ra khỏi cửa, Mẫn Hy cố ý thay một chiếc váy dài, mất hai mươi phút trang điểm xinh đẹp. 

Phó Ngôn Châu phát hiện cô vô cùng chú trọng nghi thức, chuyện quan trọng hay ngày đặc biệt cô đều phải tỉ mỉ trang điểm, có khi còn hỏi ý kiến của anh xem chiếc váy nào đẹp. 

Đến cửa hàng đầu tiên, chủ cửa hàng đích thân tới tiếp đón họ. 

Phong cách thiết kế của cửa hàng trang sức này có tính thẩm mỹ rất cao, có hai mẫu thiết vừa mắt cô, nhất thời khó có thể lựa chọn. 

Mẫn Hy quay đầu nhìn về phía Phó Ngôn Châu, Phó Ngôn Châu hỏi: "Em chọn xong rồi sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!