Những người xung quanh bắt đầu tò mò nhìn qua, Phó Ngôn Châu buông cô ra.
Mẫn Hy cố nén nước mắt, cầm lấy ly rượu mà Phó Ngôn Châu ban nãy đã đoạt mất, tiếp tục uống.
Phó Ngôn Châu biết tửu lượng của cô chỉ được khoảng một ly, bèn cùng cô thương lượng: "Đừng uống ly này nữa, uống nhiều sẽ khó chịu."
"Không sao."
Viền cốc chạm môi, Mẫn Hy lại nói: "Cảm ơn đã quan tâm.
"Giọng nói của cô khách sáo đến mức không thể đào lông tìm vết, nhưng Phó Ngôn Châu lại không quen cô đối xử xa cách với anh như vậy. Anh vẫn nhìn cô chằm chằm, Mẫn Hy cảm nhận được, nhấp một ngụm rượu, nghiêng đầu hỏi anh:"Có chuyện gì nữa sao?"
Phó Ngôn Châu đột nhiên thấy cô xa lạ: "Đừng nói với anh bằng giọng điệu như vậy.
"Mẫn Hy nhìn anh, muốn nói lại thôi, không muốn tranh cãi nữa, quay người nhìn lên sân khấu. Nữ ca sĩ nghiệp dư vẫn chưa tan làm, đang hát lại mấy bài hát cô ấy hát trước đó."Mấy giờ họ tan làm? Hát tới giờ giọng có chịu nổi không?
"Mẫn Hy hỏi nhân viên pha chế. Nhân viên pha chế:"Bình thường họ tan làm sớm. Mấy bài hát họ hát sau đó là dành cho cô, hy vọng cô cảm thấy tốt hơn."
"Nói một tiếng cảm ơn với họ giúp tôi."
"Được.
"Mẫn Hy đem ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, rồi trả tiền cho các bài hát sau đó trước khi rời đi. Sau khi đi ra khỏi quán, Phó Ngôn Châu quay đầu lại nhìn tên của quán bar. Mẫn Hy tìm xe khắp nơi không thấy, cô đứng chôn chân tại chỗ, có hơi men trong người, hoài nghi mình có nhớ nhầm chỗ đậu xe hay không. Phó Ngôn Châu đi tới:"Anh bảo tài xế lái xe trở về rồi. Giờ ngồi xe anh.
"Mẫn Hy không trả lời. Sự kiên nhẫn của Phó Ngôn Châu tối nay tốt đến kinh ngạc, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu cạn kiệt, vì vậy anh lại nói:"Không muốn ngồi xe của anh, vậy anh đi taxi với em."
Nửa đêm, Mẫn Hy không muốn làm ầm ĩ, lập tức ngồi lên xe của anh.
Phó Ngôn Châu mở khóa, đi vài bước đến ghế ngồi điều khiển, trước khi đi anh đã cho tài xế tan làm, tự mình lái xe đến.
Mẫn Hy không ngồi ghế phụ, mở cửa sau xe ngồi vào.
Phó Ngôn Châu nhìn chằm chằm vào cửa sau đã đóng vài giây, sau đó mở cửa ghế lái.
Xe chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe, Phó Ngôn Châu nhìn Mẫn Hy qua kính chiếu hậu, cô ngồi ngay phía sau lưng anh, bị lưng ghế ngăn trở nên không nhìn thấy gì phía sau.
Trước kia hai người cũng đã từng chiến tranh lạnh với nhau, nhưng không giống như đêm nay, anh không biết làm cách nào mới có thể dỗ dành cô.
"Sau này có thể cãi nhau với anh, nhưng đừng nói muốn ở riêng.
"Giọng nói của anh không nhỏ, đủ để cô nghe thấy. Mẫn Hy không trả lời. Cô mệt mỏi buồn ngủ, men rượu mạnh trong người dâng lên bèn dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong lúc chờ đèn tín hiệu ở ngã tư, Phó Ngôn Châu quay lại nhìn băng ghế sau, cô đã gục đầu ngủ thiếp đi. Băng qua ngã tư, Phó Ngôn Châu tấp vào lề, ghế sau điều chỉnh không tiện, cô ngủ không thoải mái, tư thế không tốt có thể bị sái cổ. Anh mở cửa sau, nhỏ giọng gọi cô:"Hy Hy, ngủ ở phía trước đi."
Mẫn Hy ngủ say đến mức có kêu thế nào cũng không tỉnh.
Nếu có tài xế bên cạnh, cô sẽ không uống hai ly, nhiều lắm là một ly rưỡi, khi Phó Ngôn Châu tới, cô sẽ không chút do dự mà uống cạn hai ly rượu.
Phó Ngôn Châu bế cô đến bên ghế phụ, lấy áo vest của mình phủ lên người cô, điều chỉnh tốt ghế dựa rồi thắt dây an toàn.
Về đến tầng dưới căn hộ, anh bế cô lên lầu.
Chiếc áo sơ mi trắng trên người anh bị cô cọ khắp nơi bằng son môi, chỗ đậm chỗ nhạt khác nhau.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Anh bế cô suốt một đường về nhà, nghe thấy tiếng đóng cửa, Mẫn Hy ở trong ngực anh mở mắt, còn chưa kịp nhìn xem mình đang ở đâu, đèn trong phòng khách đã làm cô chói cả mắt nên lập tức nhắm lại.
Đầu cô choáng váng, mệt đến mức không thể nói nên lời, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
Phó Ngôn Châu đặt cô lên ghế sofa trong phòng ngủ, trên người cô có mùi rượu nên cần phải đi tắm rửa gội đầu, còn phải tẩy trang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!