Chương 17: Em là người không muốn chiến tranh lạnh với anh nhất

Đúng bảy giờ, khách sạn mang đến cho cô một bữa sáng thịnh soạn.

Người nào đó vội vã trở về Bắc Kinh, vẫn không quên gọi đồ ăn cho cô, chỉ là Mẫn Hy không có tâm trạng để ăn.

Trước khi thay quần áo ra ngoài, cô gọi điện cho Mẫn Đình, nhờ anh ấy sắp xếp tài xế, tìm một lý do hợp lý: cô hiếm khi được nghỉ ngơi, muốn đi loanh quanh, lại lười lái xe.

Thực ra là do bản thân cô không thể nào tập trung lái xe, muốn an toàn thì vẫn nên tìm một tài xế đi theo.

Chưa đến nửa tiếng, tài xế đã đến, hỏi cô muốn đi đâu.

Mẫn Hy nói: "Tôi không biết." Cũng không thể làm tài xế khó xử, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứ tìm đại một triển lãm cá nhân nào đó đi."

Người lái xe không biết loại hình triển lãm nào phù hợp với cô nên đã nhắn tin nhờ Mẫn Đình giúp đỡ, Mẫn Đình đưa ra một số gợi ý và mua vé.

[Tâm tình không tốt à?]

Mẫn Đình quan tâm nói. Chỉ khi tâm trạng của em gái không tốt, mới tùy ý dành thời gian nghỉ ngơi.

Mẫn Hy trả lời: [Người làm công thì tâm tình có khi nào tốt?]

Mẫn Đình cho rằng trong công việc cô gặp chuyện không vui, [Hối hận khi gia nhập vào lĩnh vực quan hệ công chúng rồi à?

Lúc trước em và Dư Trình Đàm trở về Trung Quốc để làm nghề này, anh đã khuyên em không nên nhất thời kích động mà.]

Mẫn Hy liền gửi hai tin nhắn liên tiếp:

[Không hối hận. Còn không vui khi người ta phàn nàn một chút?]

[Hơn nữa, em không có phụ trách mảng xử lý khủng hoảng truyền thông, em chỉ quan tâm đến marketing.]

Mẫn Đình do dự nói: [Nếu tâm tình không tốt thì gọi ngay cho Phó Ngôn Châu đi, kêu cậu ta qua với em.]

Mẫn Hy nhìn thấy ba chữ "Phó Ngôn Châu", cô ngay lập tức không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.

[Không cần, ai cũng có việc của mình.]

Mẫn Đình: [Kết hôn không phải vì để làm chỗ dựa tinh thần cho nhau hay sao? Bằng không thì kết hôn còn có ý nghĩa gì nữa.]

Mẫn Hy không tranh cãi với anh nữa: [Em biết rồi.]

Kết thúc cuộc trò chuyện.

Xem triển lãm mất hai tiếng, giữa trưa Mẫn Hy đã đặt trước một nhà hàng cho bản thân, các món ăn cũng được lựa chọn cẩn thận.

Sau bữa ăn thịnh soạn, Mẫn Hy tìm một quán cà phê bên sông, gọi một ly cà phê, ngồi ở dãy ghế ngoài trời, mở máy tính xách tay lên.

Gió sông thổi khiến tâm trí của cô phiêu du.

Những người uống cà phê bên cạnh còn tưởng rằng cô đang tập trung vào công việc.

Sau khi lướt qua vòng bạn bè của Dư Trình Đàm, thấy anh đã đăng một vài bức ảnh chụp tại hôn lễ, viết: [Tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc.]

Bình thường Dư Trình Đàm không bao giờ đăng bài viết cá nhân nào, nhiều lắm là đăng một số bài báo hay tin tức quan trọng liên quan đến khủng hoảng truyền thông, động thái hôm nay hẳn là nhiệm vụ do chủ tịch Dư giao cho, không thể không đăng.

Sau khi anh đăng nó lên, tất cả những người trong lĩnh vực quan hệ khách hàng đều có thể nhìn thấy nó.

Làm gì có khách hàng nào không muốn hợp tác với một nhà cung cấp biết trước biết sau như vậy được.

Mẫn Hy không click mở xem ảnh cưới của Chúc Du Thiên, chỉ nhấn một nút "like" dưới bài đăng của Dư Trình Đàm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!