Mẫn Hy khá hài lòng nhưng vẫn im lặng, khi cô muốn nói chuyện, Phó Ngôn Châu lại bịt kín môi cô, kỹ thuật hôn của anh đã tốt hơn rồi, quấn quýt cùng lưỡi của cô, hôn cô thật sâu.
Cơ thể cô vốn cứng đờ vì không vui, dần dần mềm nhũn dưới nụ hôn của anh.
Mẫn Hy vòng tay qua cổ anh, ngậm lấy môi anh hôn đáp lại.
Phó Ngôn Châu nắm lấy tay trái của cô, đột nhiên anh cau mày, buông tay cô ra, sờ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô.
Mẫn Hy đang đắm chìm trong nụ hôn, cả hai đều cảm nhận được, chợt cô khựng lại: "Sao anh lại tháo nhẫn của em?
"Theo phản xạ cô cong ngón tay ngăn anh lại, nhưng động tác chậm hơn nửa nhịp, anh đã tháo nhẫn ra. Phó Ngôn Châu nói:"Ai đi ngủ mà vẫn còn đeo nhẫn chứ?
"Mẫn Hy không nói lời nào, có lẽ cô là người duy nhất. Cô đã quen với việc đeo nó rồi, bình thường cũng không cởi nó ra. Phó Ngôn Châu để chiếc nhẫn sang một bên, vòng tay qua cổ cô, giữ gáy cô, hôn nhẹ, giọng nói mang theo chút khàn khàn gợi cảm, hỏi cô:"Khi nào thì cùng anh luyện tập?
"Thân thể cô không tốt, anh chỉ có thể kiềm chế bản thân, kéo giãn thời gian sinh hoạt vợ chồng ra, cho cô thời gian nghỉ ngơi một đêm. Nhưng mà, nếu đêm đó vượt quá số lần, ngày hôm sau cô vẫn kêu đau lưng, đau chân. Mẫn Hy không có dự định tập thể dục, bây giờ không có, tương lai sau này cũng không có luôn. Cô lợi dụng chủ đề này để nói:"Vậy khi nào thì trước mỗi lần làm anh sẽ ôm em mười phút? Chỉ được phép ôm, những thứ khác không được phép làm. Lúc nào thì anh cho em gối trên tay anh ngủ mỗi ngày?
Khi nào anh làm được những việc này thì em hứa sẽ tập thể dục."
Anh không nói chuyện với cô nữa.
Phó Ngôn Châu không cho cô cơ hội mỉa mai, lại hôn lên môi cô một lần nữa.
Chiếc nhẫn trên tay Mẫn Hy bị tháo ra, ngón tay trống không, cô không quen lắm.
Mãi đến khi anh đi vào, Mẫn Hy mới tạm thời quên đi chiếc nhẫn kia.
Khi tiếng nói nhỏ nhẹ trong phòng ngừng lại, từng giọt mồ hôi lăn dài trên cổ Mẫn Hy, không biết là mồ hôi của cô hay là của Phó Ngôn Châu.
Mẫn Hy không quan tâm người anh có nhớp nháp hay không, cô ôm lấy anh, vùi mặt vào vai anh, cả người mềm nhũn không còn sức lực.
Phó Ngôn Châu xoa đầu cô để cô buông anh ra, anh muốn đi tắm.
Mẫn Hy mệt đến mức không muốn động đậy, thậm chí lấy tay ra khỏi cổ anh cũng rất vất vả, cô chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy cô không nhúc nhích, Phó Ngôn Châu nghĩ cô vẫn muốn tiếp tục.
Anh lại tiến về phía trước, Mẫn Hy chụm hai chân lại đẩy anh ra.
"Ngày mai em phải đến công ty." Cô không muốn đi khập khiễng đâu.
Phó Ngôn Châu với tay bật đèn, đứng dậy khỏi người cô.
Phòng tắm rất lớn, đủ cho hai người tắm.
Khi Mẫn Hy lau khô tóc bước ra khỏi phòng tắm thì Phó Ngôn Châu đã thay ga trải giường xong rồi.
Đêm nay cô không cần gối lên cánh tay anh để ngủ, cô mệt đến mức vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay rồi.
Ngày hôm sau khi mở mắt, cô chợt nhớ đến chiếc nhẫn.
Đêm qua Phó Ngôn Châu đã tháo chiếc nhẫn của cô ra rồi đặt nó ngay cạnh gối, sau đó, trên giường bừa bộn, anh lại thay ga trải giường, nhưng không thấy anh cất chiếc nhẫn đi.
Xung quanh không có ai, Phó Ngôn Châu dậy từ sớm tập thể dục rồi.
Mẫn Hy không tìm thấy chiếc nhẫn trên chiếc bàn cạnh giường ngủ, cô đi đến tủ trang sức trong phòng thay đồ, nhưng cũng không tìm thấy nó.
Phó Ngôn Châu đang ở dưới nhà, cô gọi điện thoại cho anh.
"Em không thấy nhẫn đâu nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!