Editor: Kiều Tiếu
Vẻ mặt hắn thay đổi liên tục, Lâm Trường đẩy gọng kính, nụ cười kỳ quái dần biến mất, khôi phục lại phong độ vốn có.
"Nam Tinh? Đến từ lúc nào thế?"
Nam Tinh cầm cốc thủy tinh, lắc lư, hơi nóng từ trong cốc bốc lên thành từng đợt khí mờ.
"Lúc anh nói chuyện với anh em của mình về người bạn gái thứ bảy tên là Coco."
Lâm Trường An sửng sốt, vẻ mặt u ám.
Hắn hoàn toàn không nghĩ rằng cô sẽ nói trắng ra như thế.
Cho nên lập tức câm nín.
Qua một lúc, Lâm Trường An sâu kín nói,
"Nam Tinh, dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn em, quen vài người bạn gái cũng dễ hiểu mà, đúng không?"
Nam Tinh lắc đầu,
"Theo tôi thì việc này chẳng có gì lạ."
Lâm Trường An nghe thấy câu trả lời của cô, đẩy kính, ánh mắt hắn đảo quanh, tăm tối khó hiểu.
Quả thật, xinh đẹp.
Khí chất xa cách thản nhiên này khiến cho người ta liếc mắt một cái, nhất định không thể quên.
Theo đó, ánh mắt của hắn nhìn quanh một lần, trên ban công, ngoài hai người bọn họ ra thì không còn người nào khác.
Hắn an tâm hơn nhiều, từng bước đi đến trước mặt Nam Tinh, cười nói,
"Ba em từng gửi ảnh chụp của em cho tôi xem, nhưng có vẻ ngoài đời xinh đẹp hơn trên đó khá nhiều."
Nói xong, nâng tay, muốn cầm lấy tay Nam Tinh, tỏ vẻ thân cận. Ẩn ý đằng sau câu nói chẳng rõ là uy hiếp hay là khuyên ngăn.
Dùng tiền đồ tương lai của Nam gia uy hiếp cô.
Hắn vừa nói, vừa tiến lên muốn cầm tay Nam Tinh, ý đồ xúc tiến quan hệ giữa hai người.
Tay vừa vươn ra.
Ào ào, nước nóng chảy xuống.
Nước nóng trong cốc thủy tinh của Nam Tinh đổ hết lên bàn tay hắn.
Lâm Trường An biến sắc, định rút tay về.
Đáng tiếc, chờ đến khi hắn hồi hồn, một cốc nước nóng đã hất xuống rồi.
Nước nóng vừa được đun xong, nóng tới mức khiến tay hắn đỏ bừng, phát ra âm thanh kêu rên thống khổ.
Sắc mặt có chút vặn vẹo, khuôn mặt tức giận đỏ rực lên.
Cô làm gì?!
Âm điệu rất cao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!